Xa Vưu yên lặng nghe hai người nói chuyện, lúc này đột nhiên xen lời:
- Nếu Vạn Linh chi địa luôn phong kín thì bí tàng Chân Long của Vạn Nhất Thiên tuyệt đối không phải là Vạn Linh chi địa. Đừng quên Bá Thiên Luyện Thể quyết mang ra từ bí tàng. Vạn Bảo Lâu thậm chí lấy nhiều thứ tốt từ trong đó.
- Ừm! Lão Long nói có lý.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hèn gì ít ai tu luyện được Bá Thiên Luyện Thể quyết, thì ra nó không phải thể thuật cho nhân loại tu luyện. Nhưng không biết luyện thể quyết này có liên quan gì tới Chân Long pháp thân không?
Xa Vưu nói:
- Hơn phân nửa là không. Thiếu huyết mạch Chân Long rất khó luyện ra Chân Long pháp thân, ngày xưa Chân Long đại nhân tọa ủng thiên hạ, vô số trân kỳ dị bảo, có vài món công pháp khoáng thế là rất bình thường.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy Ngô Đại Thành thì sao?
Xa Vưu:
- . . . Bà nội ngươi nói chuyện đàng hoàng được không? Nhà ngươi thật không biết cách trò chuyện!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta chỉ nêu ra điểm đáng ngờ, ngươi không cần kích động như vậy.
Xa Vưu tức giận nói:
- Mụ nội nó, rõ ràng là đang vẽ mặt ta! Lão tử là hậu duệ Chân Long, tu luyện vô số năm, lại dùng bí bảo rồng cô đọng thân hình, hơn nữa đạt được thập giai long huyết mới luyện ra pháp thân lực lượng, phòng ngự. Tên kia ngu đần, dâm đangx, có tài đức gì mà có pháp thân tốc độ, công kích? Ngươi bảo ta làm sao không kích động, làm sao cân bằng tâm lý đây?
Xa Vưu càng nói càng tức gainạ, gần như rít gào.
Lý Vân Tiêu lười quan tâm Xa Vưu, cắt đứt liên kết với gã. Lý Vân Tiêu lấy một khối máy định vị không gian ghi chép tọa độ nơi đây rồi bay ra thanh đằng cổ thụ, quay về cơ khôi di động.
Mục Chinh lập tức đi ra nghênh đón, vội vàng hỏi:
- Như thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không xảy ra chuyện gì, nhưng đúng là có nhiều hơi thở yêu thú. Chắc máy đo quang phổ không bị hỏng, nhưng không biết tại sao không thấy yêu thú.
Mục Chinh lắp bắp:
- Sao . . . Sao có thể như vậy??
Mục Trang chợt nghĩ tới cái gì, kinh kêu:
- Chỉ còn hơi thở hỗn độn không thấy yêu thú, hay lúc trước dò xét ra phản chiếu không gian?
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, Mục gia quả nhiên bất phàm, lập tức đoán được then chốt.
Lý Vân Tiêu vẫn giả bộ ngu ngơ, trò chuyện mấy câu rồi gác sang bên.
Đệ tử Mục gia cực kỳ cảm kích, lời Lý Vân Tiêu nói khiến đệ tử đó tránh bị tội.
Cơ khôi di động bay nửa canh giờ trên bầu trời, quang phổ dò xét không còn xuất hiện đốm sáng yêu thú. Sắc trời dần sáng, tia ban mai đến, bọn họ tìm được địa điẻm tụ hợp của Thiên Tiệm Nhai.
Đó là một tòa chiến hạm cửu giai to lớn, rộng như núi, tạo hình kỳ. Sàn tàu rộng rãi vươn ra vô hạn, như một khối đất liền to lớn lơ lửng trên cao.
Trong chiến hạm liên tục toát ra tín hiệu yếu ớt khuếch tán bốn phía để có người cảm giác được.
Cơ khôi di động tăng tốc, thân thể và đôi chân gâp khúc trong không trung lăng không nhảy một cái đạp xuống sàn tàu vang tiếng nổ điếc tai. Nhưng nguyên chiến hạm không nhúc nhích.
Giọng Nam Khâu Vũ vang lên:
- Ha ha ha! Là Mục Trang đại nhân, Vân Tiêu công tử đến rồi, rất hoan nghênh.
Thanh âm sang sảng làm người trong chiến hạm đều nghe rõ rừng. Tập thể ngừng thảo luận, đưa mắt nhìn sang.
Trước Mục gia đã có khá nhiều tông môn đến chiến hạm, một số may mắn trực tiếp truyền tống tới gần Thiên Tiệm Nhai.
Giọng Mục Trang vọng xuống:
- Nam Khâu Vũ đại nhân không cần đa lễ, chiết sát tại hạ.
Nam Khâu Vũ xuất hiện dưới cơ khôi di động, ngước lên nói:
- Mục Trang đại nhân tốt nhất thu khôi lỗi này lại đi, sức chịu đựng của chiến hạm có hạn, e rằng sẽ sụp đổ.
Mục Trang nói:
- Nếu nó sụp thì Mục gia ta sẽ bồi thường.
Nam Khâu Vũ câm nín:
- Nếu mỗi người đều mang chiến hạm lại đây, vậy chiến hạm này làm sao chịu nổi?
Mục Trang nói:
- Đại nhân khiêm tốn, đây chính là chiến hạm đỉnh cao nhất của Thiên Tiệm Nhai có tên Địa Chi Bối Tích, dường như có thể biến to gấp mấy lần nữa .dù chịu đựng một trăm cơ hội như vậy cũng không thành vấn đề.
Dù Nam Khâu Vũ tốt tính đến mấy cũng bị chọc giận, lạnh lùng nói:
- Mục Trang đại nhân quả nhiên kiến thức sâu rộng, hiểu biết Địa Chi Bối Tích nhiều vậy. Nhưng không biết đại nhân có hiểu về lão phu không? Tính cách của lão phu hơi xấu.
Mục Trang cười to bảo:
- Ha ha ha! Tính tình của đại nhân luôn rất tốt và hài hước.
Mục Trang nháy mắt với Mục Chinh, ra hiệu cất cơ khôi di động đi. Mục Trang có thể phớt lờ ba người Hữu Cầm Phi nhưng không dám coi khinh Nam Khâu Vũ.
Đám người Mục gia cùng Lý Vân Tiêu bay ra cơ khôi di động, khoảng ba, bốn mươi người cùng đáp xuống sàn tàu.
Mục Chinh vòng quanh cơ khôi di động một vòng, vỗ vào mấy vị trí, thu cơ khôi vào túi.
Nam Khâu Vũ đổi về dáng vẻ tốt tính, tiến lên nghênh đón cười nói:
- Lần trước từ biệt đã mấy năm trời, phong thái của Mục Trang đại nhân vẫn như xưa.
Mục Trang cười nói:
Thời gian đại nhân mới thế, nhiều năm không gặp tại hạ rất nhớ.
Hai người như bằng hữu cũ, cực kỳ nhiệt tình và thân mật.
Nam Khâu Vũ đưa mắt sang một bên, cười chào hỏi:
- Không ngờ Vân Tiêu công tử cũng đến đây, còn thành nữ tế của Mục gia,, thật là đáng vui đáng mừng, chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp.
Mục Uyển Sơn đứng gần đỏ mặt đỏ rực, cúi đầu. Nàng vò góc áo, mắt lóe tia sáng phức tạp, tâm sự nặng nề.
Lý Vân Tiêu ngáp dài, lười biếng nói:
- Nam Khâu Vũ đại nhân khỏe thật, suốt ngày chạy tối chạy lui khắp nơi. Mới trước đó chạy đi Vô Pháp Thiên Tây Vực giờ lại đến nơi hẻo lánh cằn cỗi này, rất có tinh thần.
Nam Khâu Vũ biết Lý Vân Tiêu đang chỉ trích lão lần trước đi Vô Pháp Thiên cứu Hoàng Phủ Bật đi.
Nam Khâu Vũ cười lúng túng, giả ngu:
- Ha ha, phải không? Ha ha.
Lý Vân Tiêu chửi thầm: Ha cái đầu ngươi.
Mặt ngoài Lý Vân Tiêu cũng cười cười, ý là: Tự hiểu.
Nam Khâu Vũ vội quay mặt đi ra hiệu: Ta không hiểu.
Mục Trang kinh ngạc hỏi:
- Trước kia hai vị đã quen biết?
Nam Khâu Vũ vội mượn cơ hội xuống đài, cười nói:
- Ha ha ha, Vân Tiêu công tử nổi tiếng khấp thiên hạ, có ai không biết? Nào nào, mời các vị vào trong.
Đám người đi theo Nam Khâu Vũ vào trong hạm. Bên trong rộng lớn như điện, cột đá to lớn cao bảy, tám trượng, hoàn toàn không nhìn ra đang trong chiến hạm. Nó hùng vĩ hơn đại điện bình thường nhiều.
Nhưng chỉ có Lý Vân Tiêu, mấy cường giả Vũ Đế cao giai của Mục gia đi vào trong được, những người khác bị lực lượng ngăn trước kia. Bọn họ rất ngạc nhiên.
Một vũ giả đứng trước cửa khoanh tay trước ngực tựa vào cây cột:
- Bên trong là nơi các vị đại nhân bàn việc, đám lâu la các ngươi đừng đi vào, tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi.
Vũ giả nhướng mi mắt nhìn lên trời, không thèm xem đám người này cái nào, hoàn toàn xem như không khí, miệt thị không kiêng nể gì.
Mọi người nổi giận, cũng cảm nhận ánh mắt châm biếm từ đám đông. Tất cả thuộc môn phái khác, lâu la bị ngăn lại.
Mục Trang ở bên trong nói:
- Cứ làm theo lời vị đại nhân này, các ngươi tự hoạt động đi. Thực lực của mình không đủ, không trách được ai.