Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2807: Ngọc quan vỡ nát (2)




Sóng biển hình thành vòng xoáy dưới bốn chân rùa biền lớn, lượn vòng rào rào.
Lý Vân Tiêu nảy ra một kế, tốc độ di chuyển của rùa biển to rất chậm, nếu Cảnh Thất phát cuồng liều mạng với hắn thì sẽ ném Đâu Suất Thiên Phong vào Bất Động Quy Lâm. Lý Vân Tiêu không tin đối phương không cứu Bất Động Quy Lâm.
Cảnh Thất cứu Bất Động Quy Lâm thì chỉ có một con đường chết.
Lý Vân Tiêu tin tưởng trừ phi là cường giả Thần cảnh, không thì đương thời chẳng ai đỡ nổi Đâu Suất Thiên Phong.
Nhưng Cảnh Thất, Thần Sát Thi Khôi phát ra tiếng hú khủng bố rồi dần ngừng bặt, khí thế cuồng bạo trở nên bình tĩnh.
Lông trắng, thi ban trên người Cảnh Thất dần thoái hóa, biến trở lại trạng thái bình thường, khuôn mặt thiếu niên thanh tú.
Cảnh Thất vung hai tay bấm quyết trước mặt, ấn quyết hiện ra một trận pháp, chậm rãi lso ra một quan tài màu vàng.
Thần Sát Thi Khôi lắc người chui vào quan tài, quan tài chậm rãi chìm vào hư không, biến mất.
Làm xong toàn quá trình, Cảnh Thất đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng trừng Lý Vân Tiêu. Sát khí thô bạo trong mắt Cảnh Thất dần lắng xuống, sát khí con ngươi trong trẻo.
Rùa biển to thi sát yên tĩnh lại, biến về hình dạng hòn đảo đậu trên mặt biển.
Lý Vân Tiêu thầm khen. Cảnh Thất là một nhân vật, từ trạng thái táo bạo tỉnh táo lại, xem bộ dạng vừa rồi của gã rõ ràng sắp đứt dây thần kinh.
Cảnh Thất nhìn Lý Vân Tiêu một lúc sau mở miệng nói:
- Rất ốt.
Lý Vân Tiêu thu về lòng cảnh giác, chộp hư không, thẻ bài số không nằm trong tay hắn.
Lý Vân Tiêu hơ thẻ bài, nói:
- Lần này đại nhân không tranh với ta nữa đi?
Cơ mặt Cảnh Thất co giật, vì tranh thẻ bài vô nghĩa này làm ngọc quan của gã vỡ nát, Thần Sát Thi Khôi bị tổn hại, quá lỗ vốn.
Cảnh Thất lấy bất cứ thẻ số nào thì chắc chắn vẫn thăng cấp được, chuyện lúc trước chỉ vì muốn ranh một hơi nhưng không ngờ tự bê đá đập chân mình.
Cảnh Thất kiềm nén lửa giận bùng lên, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Cảnh Thất đáp xuống dưới.
Lúc này mọi người đều được một lá số, còn lại một thẻ số sáu đâm thẳng tắp trên đảo. Năm ngón tay Cảnh Thất lăng không chộp hút thẻ bài đến.
Vũ giả cầm thẻ số sáu khác Cảnh Thất cười tủm tỉm biến sắc mặt.
Tuy mới rồi trong cuộc so tài Cảnh Thất bị thua nhưng gã thà đối đầu với Lý Vân Tiêu còn hơn đụng độ Cảnh Thất. Gã đã quyết tâm lát nữa sẽ trực tiếp nhận thua, tránh cho mở miệng chậm bị giết.
Dù sao còn cuộc so tài chín chọn hai, giữ thực lực thì bản thân vẫn có cơ hội.
Hữu Cầm Phi nhìn mọi người, nói:
- Tất cả đã lấy được thẻ số của mình đúng không? Bây giờ giơ ra đi, bắt đầu vũ quyết theo thứ tự.
Mọi người xòe tay ra, thẻ bài tỏa sáng, chỉ có số không của Lý Vân Tiêu là không chiến đấu tự động thăng cấp.
Thẻ bài sắt trong tay Triệu Nhật Thiên biến thành số sáu, một kẻ xui xẻo khác bị gã ép phải đổi.
Hữu Cầm Phi cao giọng quát:
- Mọi người rời khỏi đảo La Phù, tiếp theo số một lên sân vũ quyết!
Màn nước to trên bầu trời thay đổi, xuất hiện danh sách khiêu chiến mới.
Mọi người bay khỏi đảo chỉ để lại hai người trên đảo, trong đó một người là Tiểu Hồng.
Vũ giả khác biến sắc mặt, rối rắm có nên bỏ chiến không?
Thực lực Vũ Quân của đối phương làm gã rất muốn mạo hiểm thử một lần, nhưng Vu Thánh Kiệt bị ghiền nát không còn một cọng lông vẫn rõ như in trước mắt, khiến gã không rét mà run.
Tiểu Hồng làm động tác mời, bày tư thế:
- Bắt đầu đi, xin chỉ giáo cho.
Vũ giả kia cơ mặt co giật, lòng giãy dụa kịch liệt, cuối cùng thở phào nói:
- Không cần đánh, ta nhận thua.
Tiểu Hồng ngạc nhiên bật thốt:
- Nhận thua? Tại sao?
Tiểu Hồng cảnh giác hỏi:
- Ngươi lừa ta đúng không? Định dùng lừa gạt để thắng chứ gì? Lúc trước đã có người làm!
Vũ giả vẻ mặt buồn bực, vô tội nói:
- Cô nương nghĩ ta muốn nhận thua lắm sao? Tùy nàng nghĩ sao thì nghĩ!
Vũ giả tức giận xoay người bay đi.
Hữu Cầm Phi nói:
- Trong vũ quyết có thể dùng mọi mưu kế, nhưng nếu nhận thua tức là thua thật. Tiểu Hồng của Bích Lạc tông thắng, thăng cấp mười hai cường.
Đối phương không chiến nhận thua, tuy kết quả hơi bất ngờ nhưng trong dự đoán, không gây phản ứng quá lớn.
Mấy trận vũ quyết sau không quá kịch liệt, rất nhanh quyết định thắng thua.
Đối thủ của Ngạo Vô Tâm, Cảnh Thất, Trình Thanh Ti trực tiếp nhận thua. Đối phó gặp Ngô Đại Thành cũng nhận thua không đánh, dường như muốn giữ thể lực giành lấy cơ hội chín vào hai.
Trong cơ khôi di động, Mục Trang ân cần hỏi han:
- Trận chiến vừa rồi Vân thiếu gia cảm thấy Cảnh Thất thế nào? Có nắm chắc áp chế được hắn không?
Lý Vân Tiêu lấy lại tinh thần từ nhập định, đầu thi triển ba ấn hợp nhất, uy lực vượt quá sức tưởng tượng của hắn, lại thêm có chút lĩnh ngộ mới nên vừa đánh nhau xong hắn tham ngộ kỹ càng lại.
Mãi khi Mục Trang hỏi Lý Vân Tiêu mới lấy lại tinh thần:
- Đó chỉ là cuộc đấu nóng người, chưa đánh thêm sức, khó nói thắng thua. Nhưng ta đã phỏng đoán đôi chút thực lực thật sự của hắn, dù không thể thắng cũng không đến mức thất bại.
Mục Trang cười to bảo:
- Ha ha ha! Vân thiếu gia nghiền nát cả Hỗn Độn Ngọc Quan của hắn mà còn nói là chỉ làm nóng người. Nếu lão tặc Cảnh Thất nghe lời này chắc sẽ tức chết.
Mục Chinh cũng là vui sướng khi người gặp họa, cười nói:
- Vân thiếu gia còn nắm nhát kiếm giết Hải Ma Hầu thì Cảnh Thất sẽ không dám đánh thật với Vân thiếu gia. Nhưng Vân thiếu gia làm hơi quá đáng, đó là Hỗn Độn Ngọc Quan của Thi Sát tông, chậc chậc.
- Hỗn Độn Ngọc Quan?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Quan này kỳ lạ lắm sao?
Mục Trang nói:
- Đâu chỉ kỳ lạ! Có thể nói quan tài này là chí bảo số một Thi Sát tông trừ Thần Sát Thi Khôi ra. Tục truyền chế tạo bằng hỗn độn ngọc, nên có thể ôn dưỡng thi sát. Mất đi vật ấy, Thi Sát tông không tìm được quan tài dưỡng thi khác thay thế e rằng rắc rối to. Vừa rồi Cảnh Thất triệu hoán quan tài vàng là vật thay thế, nhưng so sánh Hỗn Độn Ngọc Quan thì kém xa.
Mục Chinh vui vẻ nói:
- Đúng vậy! Thần Sát Thi Khôi không có quan tài hỗn độn ngọc dưỡng thì thực lực sẽ không ngừng rút lui, Thi Sát tông cũng tới điểm cuối.
Mục Trang cười to bảo:
- Ha ha ha! Lần này chắc Cảnh Thất rất muốn chết.
Tâm tình Mục Trang sung sướng nói:
- Dù cho hắn toàn bộ bí tàng Chân Long cũng không thể bù đắp lại tổn thất. Vân thiếu gia đã làm việc rất tốt, ha ha ha ha ha ha!
Lý Vân Tiêu nghe hết hồn, hắn cười khổ nói:
- Các người nói chuyện tốt theo ta thấy hoàn toàn à cái hố. Không ngờ quan tài đó quan trọng như vậy, Cảnh Thất sẽ không chết không ngừng với ta.
Mắt Mục Trang chất chứa ý cười nói:
- Đó là đương nhiên, nên nếu có cơ hội thì tuyệt đối không thể nương tay!
Lý Vân Tiêu nói:
- Lần này là hắn chọc vào tá trước, nếu còn chấp mê bất ngộ thì bản thiếu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tuy đơn giản đánh nhau vô tình kết thù không đội trời chung làm tâm tình Lý Vân Tiêu hơi buồn bực nhưng hắn không phải loại người sợ rắc rối. Nếu đối phương không biết điều, Lý Vân Tiêu thả đám người trong Giới Thần Bi ra đánh hội đồng là nguyên Thi Sát tông diệt vong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.