Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2795: Người ngoài dự đoán (2)




Trên bầu trời khu vực biển quanh đảo La Phù xôn xao, tiếng thổn thức la hét.
Nhiều người thầm hối hận, sớm biết Bích Lạc tông đưa ra một tiểu nữ hài dự thi thì bọn họ đã liều lĩnh cướp số hai mươi ba rồi.
Mi Hoành Huyết Nha cung cơ mặt co giật ai áon liếc Thang Huy Dạ trong cơ khôi di động, hừ lạnh một tiếng.
Ba người Thiên Tiệm Nhai ngạc nhiên nhìn Tiểu Hồng chằm chằm mới tin là mình không nhìn lầm.
Tiểu Hồng hơi căng thẳng, ấp úng nói:
- Ta . . . Ta là số hai mươi ba.
Hữu Cầm Phi cười khổ nói:
- Ta biết, có số hai mươi ba không?
Lúc trước thấy Bích Lạc tông cướp số hai mươi ba thì ai dám tự sát đi giành? Nên không ai đáp.
Trán Hữu Cầm Phi nổi gân xanh, phất tay nói:
- Tiểu cô nương, thăng cấp vòng sau.
Tiểu Hồng mừng như điên, liên tục khom người vái chào:
- Đa tạ, đa tạ ba vị gia gia.
Tiểu Hồng vui vẻ bay vào chiến hạm Bích Lạc tông.
Mọi người nghẹn lời ngước nhìn bảng đối chiến trên màn sáng. Vòng tiếp theo tiểu cô nương sẽ đấu với Vu Thánh Kiệt của Phi Long tông, cả đám thầm hâm mộ Phi Long tông may mắn.
Thang Huy Dạ rất vui vẻ, cười ngoác miệng tận mang tai.
Phù Diêu thánh cung được chú ý cũng phái tuyển thủ dự thi ra, là nữ đệ tử tên Thanh Ti mà Lý Vân Tiêu từng gặp ở Đông hai, chính là là thần thông thánh thể đời này của Phù Diêu thánh cung.
Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, lúc trên Đông hải thiếu nữ là Vũ Đế đỉnh bát tinh, hiện tại quả nhiên đột phá, tu vi cảnh giới ngang ngửa hắn,lên trung giai cửu tinh.
Biểu tình Mục Chinh trầm trọng nói:
- Tuy nàng này không mạnh bằng Vân thiếu gia nhưng không thể khinh thường, nếu gặp phải hy vọng Vân thiếu gia chú ý cẩn thận.
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
- Tuy nàng này chỉ có tu vi trung giai cửu tinh nhưng e rằng sức chiến đấu đã đến đỉnh. Theo ta thấy thực lực của nàng chưa chắc dưới Ngạo Vô Tâm. Thánh thể của Phù Diêu thánh cung quả nhiên danh bất hư truyền.
Nữ nhân đáp xuống đảo La Phù, mỉm cười nói:
- Người dự thi của Phù Diêu thánh cung, Trình Thanh Ti kính chào ba vị đại nhân.
Hữu Cầm Phi xem xét Trình Thanh Ti mấy lần, vẻ mặt khen ngợi vuốt râu cười nói:
- Quả nhiên là tư chất trác tuyệt, tuyệt đại giai nhân. Theo lão phu thấy nếu không có ai đó mặt dày vô sỉ thì số một vũ quyết lần này sẽ quyết định giữa ngươi và Ngạo Vô Tâm.
Trình Thanh Ti mỉm cười nói:
- Mặc kệ ai đệ nhất, có thể chiến đấu một trận với Cảnh Thất đại nhân, và cả Vô Tâm ca ca là ta đã rất vui vẻ.
Ngạo Vô Tâm ở phía xa mặt đỏ ửng, ngại ngùng núp sau lưng đầu đà mập, rất là thẹn thùng.
Trình Thanh Ti không thăng cấp trực tiếp, có tên xui xẻo cướp được dãy số giống nàng, kiên trì lên đảo.
Trình Thanh Ti hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta là hạng nữ lưu dễ ăn hiếp phải không?
Người kia vội vàng lắc đầu phất tay nói:
Trong phút chốc thanh Ti đại nhân chiết sát ta!
Trình Thanh Ti hỏi:
- Vậy tại sao ngươi lấy cùng số với ta?
Người kia vẻ mặt cay đắng, nói:
- Tại hạ thực lực thấp, đâu thấy rõ nhiều số, tùy tiện chộp một cái.
Người xung quanh cười ồ lên.
- Ha ha ha!
Có thể trong thời gian ngắn phân biệt tất cả con số, cố gắng né thoát móng vuốt cường giả thì bản thân đều là tông phái có thực lực nhất định.
Trình Thanh Ti bị chọc cười, nàng buồn cười nói:
- Vậy ngươi lại đây để ta đánh ngã đi.
Người kia nóng nảy vội thụt lùi ra sau, phân bua:
- Ta . . . Ta nhận . . .
Chữ ‘thua’ chưa thốt khỏi môi đã bị Trình Thanh Ti một đấm đánh trúng ngực, té xỉu trên đảo.
Chưởng môn của môn phái người đó vội đứng dậy hét to:
- Nhận thua, chúng ta nhận thua!
Chưởng môn bay xuống đảo La Phù, mang đệ tử đó đi.
Hữu Cầm Phi nói:
- Trình Thanh Ti thăng cấp.
Không lâu sau đến lượt số bảy mươi bảy. Mọi người tập trung nhìn vào cơ khôi di động, đáng tiếc có kết giới phòng ngự, bọn họ không thấy rõ tình huống bên trong.
Lý Vân Tiêu nhảy ra, đáp xuống dảo, ném só thứ tự qua:
- Tại hạ là Lý Vân Tiêu, người dự thi của Mục gia lần này.
- Lý Vân Tiêu?
Tuy cái tên này vang vọng đại lục Thiên Vũ nhưng không nổi trong tông môn ẩn thế, ít ai biết.
Nhưng người biết tiếng đều hoàn toàn biến sắc mặt.
Cảnh Thất ngồi xếp bằng trong cung điện trắn tại Bất Động Quy Lâm chợt mở mắt ra, ngước đầu lên nhìn.
Hữu Cầm Phi biến sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Lý Vân Tiêu? Ta có nghe thấy tên tuổi của Vân Tiêu công tử, nhưng dường như công tử không có tư cách tham gia vũ quyết lần này?
Một luồng sáng đáp xuống đảo La Phù, là Mục Trang.
Mục Trang gật nhẹ đầu với ba người Thiên Tiệm Nhai, cười nói:
- Vân Tiêu công tử cưới Uyển Sơn của Mục gia ta làm thê, chính thức đại biểu Mục gia ta xuất chiến
Mọi người giật nảy mình:
- Cái gì?!
Mục Uyển Sơn rất nổi tiếng trong thế gia ẩn thế, là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng nhiều thiếu niên bạch mã.
Nếu tùy tiện nói cái tên thì hơn phân nửa mọi người không tin, nhưng kêu ra tên Mục Uyển Sơn thì tập thể lặng im.
Hữu Cầm Phi nhìn hướng cơ khôi di động, ánh mắt như xuyên thấu:
- Mục Uyển Sơn, có thật không?
Hai vai Mục Uyển Sơn run run, người run rẩy.
Hàng trăm ngàn người đều nhìn sang, chờ đợi câu trả lời của Mục Uyển Sơn.
Mục Chinh nhướng mày, quát:
- Uyển sơn!
Mục Uyển Sơn cắn chặt môi, khó khăn nói:
- Đúng vậy! Hắn là phu quân của ta!
Câu nói này bnhư thể Mục Uyển Sơn dùng hết sức lực cả đời, nói xong nàng kiệt sức, thấy vô cùng oan ức, lệ rơi như mưa.
Mục Chinh an ủi nàng:
- Tình thế ép người, vì gia tộc làm ra chút hy sinh này có là gì? Hơn nữa người trong tộc đều biết ân tình này của ngươi, nếu có ai vì điều này mà phỉ báng, ghét bỏ ngươi thì lão phu là người thứ nhất chém hắn!
Trong chiến hạm lá xanh truyền ra tiếng hừ lạnh:
- Thủ đoạn của Mục gia giỏi thật, hy sinh một Mục Uyển Sơn kéo về ngoại viện cường đại như vậy, chậc chậc, thật là không đơn giản.
Tuy lời nói chanh chau nhưng mọi người không còn lời nào để nói.
Mục Trang lạnh lùng trừng lại:
- Liên quan gì đám gà mái các ngươi!
Trong Phù Diêu thánh cung truyền ra tiếng hét giận dữ:
- Ngươi! Vô sỉ!
Lý Vân Tiêu nhận ra ngay thanh âm này đến từ trưởng lão Bế Nguyệt Tu đã gặp ở Đông hải.
Mục Trang cười khẩy nói:
- Nói ta vô si? Ngươi chưa có tư cách đó, gà mái già, bây giờ Vi Thi Thi không ở, có tin là bổn tọa xé miệng ngươi ra không?
Mọi người trán nổi gân xanh. Chủ một phái, cao thủ tuyệt thế đương thời lại mắng lung tung gà này mái nọ, thật là mất thân phận, nhưng không ai dám nói gì.
Không biết Bế Nguyệt Tu đã tức hộc máu hay bị gì mà không cãi lại.
Trong Bất Động Quy Lâm, Cảnh Thất từ từ thu về hơi thở, thu lại tầm mắt.
Lòng bàn tay Cảnh Thất xẹt qua không khí đằng trước, một quan tài bằng ngọc hiện ra lượn vòng trước mặt rồi ngừng lại bên cạnh Cảnh Thất.
Dường như quan tài mang đến cảm giác an toàn cho Cảnh Thất, tâm bình tĩnh lại. Cảnh Thất tiếp tục xếp bằng tu luyện.
Trên đảo La Phù, trán Hữu Cầm Phi nổi gân xanh nói:
- Nếu vậy xem như ngươi hợp cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.