Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2744: Xưa đâu bằng nay (3)




– Ân? Giảng đạo lý, đạo đức? Đó là cái gì?
Mục Chinh sững sờ, hắn nhíu mày khó hiểu.
– Chính là cái này!
Thân thể Lý Vân Tiêu lóe lên, lập tức hóa thành kim thân đánh thẳng tới.
Lúc này hỏa diễm bao phủ mặt biển, quyền kình áp tới thiêu đốt không khí chung quanh, nước biển lập tức tách ra, một cái rãnh lớn xuất hiện trên mặt biển.
– Oa! Nói đánh là đánh, chẳng lẽ lão phu sợ ngươi sao?
Mục Chinh hừ một tiếng, cánh tay chuyển động, làn da của hắn bắn ra ánh sáng màu xanh, hóa thành từng trận pháp không ngừng xoay tròn chung quanh.
Lực lượng khủng bố không ngừng điệp gia, lập tức phóng đại.
Nước biển dưới chân hắn không ngừng nổ tung, hình thành một vòng xoáy to lớn.
Lý Vân Tiêu đánh tan sóng biển, một quyền của hắn tiếp tục áp thẳng tới trước.
Ầm ầm!
Hai quyền kình va chạm vào nhau, năng lượng kinh thiên sinh ra, biển cả trực tiếp khô cạn trong phạm vi ngàn dặm, một lực lượng khủng bố bao phủ khu vực này.
Trong nội tâm Mục Chinh hiện tại sinh ra sóng gió ngập trời, tâm tình của hắn kinh hãi còn mãnh liệt hơn cả nước biển bên dưới.
– Đáng chết!
Mục Chinh tức giận quát to lên, tay trái đánh thẳng vào tay phải.
Ầm ầm!
Hai quyền của hắn va chạm vào nhau, sóng xung kích quét qua chung quanh, thân ảnh hai người ẩn hiện trong nước biển, hoàn toàn liều mạng với nhau.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu giật mình, mặc dù thực lực Mục Chinh trong lần đi lưỡng giới sơn có ẩn tàng lại, nhưng bây giờ hắn quá cường đại, tất nhiên hắn đạt được cơ duyên không nhỏ.
– Hắc hắc, hiện tại hai tay của ngươi đã bị ngăn chặn, nhìn ngươi làm sao tiếp chiêu này của ta.
Mục Chinh lúc này cười dữ tợn, hai cánh tay cong lên, khuỷu tay dính vào cánh tay tạo thành hình dáng một cây đinh, mà làn da của hắn bày ra màu kim loại.
Đinh!
Âm thanh kim loại thanh thúy vang lên, âm thanh leng keng không ngừng sinh ra.
Sau đó sóng âm không ngừng trùng điệp cùng một chỗ, âm luật lập tức hỗn loạn, ai nghe cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
– Hắc, tiếp được lão phu mới chế chiêu này —— Kim Kích Thạch!
Keng keng keng keng..
Âm thanh vô cùng khủng bố truyền ra khắp nơi, không gian chung quanh vỡ ra.
Ống tay áo Lý Vân Tiêu hóa thành tro bụi, trên làn da có âm thanh ken két vang lên, hơn nữa lực lượng không ngừng gia tăng giống như có phong bạo quét qua người của hắn.
Cùng lúc đó hai tay Mục Chinh gia tăng lực lượng đánh ra một kích, muốn làm hắn không thể nhúc nhích để ngạnh kháng sóng âm như bão tố này.
– Chê cười! Nếu như vậy có thể làm khó ta, về sau ta làm gì có mặt mũi lăn lộn Thiên Võ Giới nữa chứ!
Mi tâm Lý Vân Tiêu lóe lên, đồ án hình chung hiện ra, lập tức Hoàng Triêu Chung xuất hiện trong hư không, nó áp thẳng lên người Mục Chinh.
Sóng âm phong quét qua Hoàng Triêu Chung, các âm phù cổ quái không ngừng sinh ra.
Từ khi tiếng chuông vang lên, sóng âm chấn động cả khu vực áp chế, đồng thời thông qua vách chung phản chấn ra chung quanh, thời điểm này Hoàng Triêu Chung tập trung bộc phát, âm thanh gia tăng lên gấp mấy lần!
– Ah!!
Mục Chinh kêu thảm thiết, sóng âm phong bạo chấn vỡ bàn tay của hắn, bị Hoàng Triêu Chung ép gia tăng lực lượng gấp đôi, toàn bộ lực phản chấn dồn vào tay của hắn..
Mặt ngoài thân thể của hắn nứt ra, rốt cuộc không gánh được phải thu hồi quyền thế.
Hai đấm Lý Vân Tiêu xuất hiện, thuận thế áp xuống
Cả biển cả không ngừng sôi trào, quyền thế đều đánh lên người Mục Chinh, đánh vào thân thể khôi lỗi của hắn.
Ầm ầm!
Mục Chinh giống như con thuyền nhỏ trong biển cả, hắn bay đi như đạn pháo bắn thẳng vào biển cả, lúc này không thấy tung tích.
Hoàng Triêu Chung rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu, ánh mắt của hắn nhìn qua, lạnh lùng nói:
– Muốn đi?
Trong gió lốc chỉ thấy một bóng dáng lóe lên, lập tức xuất hiện dưới mặt biển chừng trăm trượng.
Ngực của Mục Chinh bị đánh nát, bên trong huyết nhục mơ hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy tài liệu thép trong đó, cũng không thật sự tổn thương chân thân, sắc mặt chỉ tái nhợt lui ra phía sau mà thôi.
– Ta và ngươi quen biết thật vui ở lưỡng giới sơn, chẳng lẽ muốn hạ độc thủ như vậy sao?
Trên mặt hắn đầy hận ý.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc cười nói:
– Đại nhân nghĩ nhiều, từ đầu đến cuối ta đều chỉ muốn mượn Vô Tình Chung dùng một lát, là ngươi bức ta ra tay.
Mục Chinh nói:
– Ta cho ngươi Vô Tình Chung, ngươi không giết ta?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đương nhiên không giết.
Mục Chinh trầm mặc một chút, nói:
– Tộc trưởng phái ta tới Vô Tình Tông chiếm Vô Tình Chung, nếu bị ngươi cướp đi, sợ là chọc vào đại địch. Nếu quả thật muốn, không bằng theo ta trở lại Mục gia, ngươi tự mình mượn tộc trưởng đại nhân đi.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đại nhân đang nói đùa sao, cái chung này là của các ngươi lúc nào? Muốn mượn cũng phải mượn của Vô Tình Tông mới đúng.
– Hắc hắc, chung này đang ở trong tay của ta.
Mục Chinh cười nói.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ý của đại nhân là bức ta ra tay giết ngươi sao?
Mục Chinh biến sắc, cảnh giác nói:
– Ngươi không biết.
– Ah? Tại sao đại nhân tự tin như vậy?
Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi.
Mục Chinh nói:
– Bởi vì không dám đắc tội Mục gia ta. Một khi đắc tội Mục gia, cho dù chạy tới chân trời góc biển cũng bị đuổi giết tới chết, trên đời này vẫn chưa từng có người nào mạo hiểm như vậy.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu cảm thấy mình thật nhàm chán, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì?
– Niệm duyên phận ngày xưa, giao Vô Tình Chung ra liền vô sự, nếu không ngươi đang gieo gió gặt bảo, chỉ còn con đường chết.
Lý Vân Tiêu nhắc nhở một câu cuối cùng, thân ảnh lóe lên trước mặt hắn, năm ngón tay mở ra, ngón tay như móc câu đâm vào vai phải của Mục Chinh, thân thể Mục Chinh chính là kim loại cứng rắn đấy.
Răng rắc!
Dùng sức tác ra, cả đầu cánh tay phải bị tháo xuống, bên trong là cấu kiện khôi lỗi, ngay cả kinh mạch khống chế cũng bị Lý Vân Tiêu cắt đứt.
Chi!
Mục Chinh vẫn cảm thấy đau đớn, kinh hãi nói:
– Ngươi, ngươi thật có can đảm dám giết ta, thật sự muốn đối nghịch với Mục gia.
– Mặc kệ ngươi.
Lý Vân Tiêu xùy cười một tiếng, tiếp theo là tay trái…
Mục Chinh đã giật mình lần nữa, hắn thật sự rồi, cả kinh nói:
– Tên điên! Tên điên mười phần, lại dám là địch với Mục gia! Dừng tay, mau dừng tay, ta cho ngươi Vô Tình Chung.
Đối mặt sự thật tàn khốc, hắn đã vứt bỏ cảm giác ưu việt của đệ tử Mục gia, vội vàng thỏa hiệp.
Lý Vân Tiêu thu hồi móng vuốt, cười thầm:
– Mọi người đều quen biết nhau, cần gì phải tới lúc sắp chết mới tỉnh ngộ, nhưng lúc này hơi muộn. Nhưng mà giao tình giữa ta và ngươi không có nông cạn, tăng thêm Mục gia mạnh mẽ như vậy ta cũng không dám chọc vào, ngươi nên thỏa hiệp đi.
Mục Chinh xanh mặt, nói:
– Cướp Vô Tình Chung đi, Lý Vân Tiêu ngươi đang chọc đại họa đấy.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Còn dong dài với bản thiếu gia?
Mục Chinh nói:
– Ta chỉ hảo ý nhắc nhở mà thôi, ngươi không phải có một kiện huyền khí hình chung sao, vừa rồi phá tan chiến kỹ sóng âm của ta, uy lực cũng không cạn, còn không dưới Vô Tình Chung đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.