Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2731: Cứu mỹ nhân (1)




Những người còn lại tỏa ả khí tức thô bạo, ép Lý Dật hoảng sợ biến sắc, không ngừng lui ra phía sau vài bước, quát to lên:
– Tiến lên một bước nữa ta sẽ hủy chìa khóa thật đấy!
Một đạo quang mang xuất hiện trong tay của hắn, quấn lấy chìa khoa, không ngừng đè ép xuống.
Mọi người nhanh chóng dừng bước, trên mặt đầy kinh hoàng, sợ hắn chó cùng rứt giậu hủy diệt chìa khóa.
Lý Dật cười lạnh vài tiếng, nói:
– Bổn tọa nói được làm được, các vị không sợ dã tràng xe cát hay sao? Cứ đi lên thử xem!
Một tên võ giả lạnh lùng nói:
– Ngươi có thể cầm chìa khóa, nhưng mà muốn dùng chúng ta làm thương cho mình thì quá ngây thơ rồi.
Lý Dật nói:
– Hiện tại ta đang nắm giữ chìa khóa trong tay, như vậy ta đang nắm quyền chủ động và quyền lên tiếng trong tay, không giết hắn, các ngươi thật cho rằng mình có khả năng cầm chìa khóa hay sao?
– Vị tiểu huynh đệ này nói không sai, giết Lý Vân Tiêu, chúng ta cùng nhau mở bí tàng.
Bắc Minh Đoạn Quyết hiện tại cũng góp lời vào:
– Các vị ở đây tranh đoạt chìa khóa ngươi sống ta chết, không bằng đặt tinh lên vào việc mở bí tàng ra. Nếu các vị giúp ta đánh chết Lý Vân Tiêu, Bắc Minh Đoạn Quyết ta dám đảm bảo, nhất định mang theo các vị đi tìm bảo tàng, hơn nữa mỗi người đều có phần.
Lời này làm tất cả mọi người động dung, lâm vào suy tư.
Bọn họ cũng biết mình không có khả năng nuốt riêng bí tàng, nhưng không có ai nguyện ý buông tha lợi ích trong đó, ít nhất phải tìm được tiền lãi hơn một ức cực phẩm nguyên thạch mới được!
Nếu như có Bắc Minh Đoạn Quyết làm đội trưởng, cùng nhau đi tìm bí tàng, hệ số an toàn sẽ tăng lên nhiều.
Lý Vân Tiêu lập tức cảm nhận được vài ánh mắt không hảo ý đảo qua người mình, không ngừng dò xét thân thể của hắn.
– Ha ha ha, nhiều năm như thế, chẳng lẽ ngươi không có chút tiến bộ nào hay sao?
Lý Vân Tiêu tươi cười, hắn áp chế thương thế trên người, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lý Dật, nhìn qua hắn cười rộ lên.
– Ah!
Lý Dật hoảng hốt, trong nội tâm giật mình, hắn nhanh chóng lui ra phía sau.
Lý Vân Tiêu tiến lên một bước, còn cách ba thước đã vươn tay bóp cổ đối phương.
– Đừng nhúc nhích, lại chạm vào ta, ta sẽ hủy chìa khóa đấy.
Trong nội tâm Lý Dật vô cùng bối rối, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút máu, nội tâm của hắn không rõ vì sao lại sinh ra sợ hãi thật lớn.
Hiện tại hắn mới phát hiện rõ ràng, chỉ sợ đời này hắn không có hi vọng báo thù, thực lực đối phương hơn hắn quá nhiều, hơn nữa chênh lệch càng lúc càng lớn. Trong nội tâm đã vô số lần tưởng tượng ra tràng cảnh báo thù, bây giờ đối mặt kẻ thì thì nội tâm đầy sợ hãi, hắn cảm thấy mình thật buồn cười.
Thất bại vô số lần và tin tưởng bị đả kích nặng, hắn cũng chưa từng phát hiện ra, mình ở trước mặt Lý Vân Tiêu hoàn toàn mất đi tự tin vốn có, thậm chí mất đi cả dũng khí chém giết chính diện, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi và run rẩy như con chó không nhà, mồ hôi rơi như mưa.
– Hủy đi, ngươi hủy cho ta xem.
Lý Vân Tiêu nói rất hời hợt, bàn tay giơ lên cao, đahs xuống một tát.
Bốp!
Một tát vang dội vang lên, Lý Dật bị đánh lộn mèo, phun ra mấy ngụm máu tươi.
Chìa khóa cũng nằm trong tay Lý Vân Tiêu.
Biến hóa quá nhanh làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cũng cảm giác được Lý Dật khiếp nhược và vô năng.
Ten võ giả đầu trọc lúc trước nói:
– Vân Tiêu đại nhân, chúng ta vô tình mạo phạm ngài, ân oán giữa ngươi và Bắc Minh thế gia, Thần Tiêu Cung chúng ta không có ý chen vào. Không bằng phân ra hai bên, tất cả cùng đi, ngài giải quyết ân oán của mình, chìa khóa do chúng ta tranh đoạt.
– Đúng đúng, nói đúng!
Đám người còn lại gật đầu tán thành.
– Trả lại?
Lý Vân Tiêu cười rộ lên, nói:
– Rốt cuộc chìa khóa là của ai? Nếu bàn về ban đầu, nó tự nhiên là của Thiên Nhất huynh, nếu bàn về sở hữu, hiện tại là của ta, dựa vào cái gì cho các ngươi?
Một tên võ giả nói:
– Đại nhân nếu muốn phiền toái vào người, cứ nắm giữ chìa khóa đi, tất cả mọi người đều là địch với ngươi.
Lý Vân Tiêu thè lưỡi liếm môi dưới, tươi cười âm trầm, nói:
– Yên tâm, các ngươi chỉ bằng lớn mật là địch với ta, ta cũng không trực tiếp cầm uy hiếp hủy chìa khóa ra dọa các ngươi, ta sẽ giết các ngươi trước, thời điểm giết lại hủy chìa khóa.
Mọi người lúc này im lặng, Trọng Hồng cũng lên tiếng:
– Vân Tiêu đại nhân, cần gì khó xử chúng ta chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải ta làm khó các ngươi, nhưng mà a sợ chết, muốn có thêm pháp bảo để bảo vệ tính mạng của mình mà thôi. Chỉ cần hôm nay bản thiếu gia không có chuyện gì, chìa khóa không ràng buộc giao cho các vị ở đây, nếu có chuyện không may xảy ra, tổn thương mấy cọng tóc, vậy phiền toái rồi…
Võ giả đầu trọc cau mày nói:
– Đại nhân muốn chúng ta làm như thế nào đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đơn giản thôi, thờ ta giết Bắc Minh Đoạn Quyết và đám nữ nhân ngu xuẩn Thần Tiêu Cung xong, ta sẽ giao chìa khóa cho các vị.
Mọi người nghe xong lập tức chấn động, dùng ánh mắt khó tin nhìn qua hắn.
Không nói tới thực lực Bắc Minh Đoạn Quyết không có khả năng giết chết, cho dù thật sự có cơ hội, chẳng lẽ hắn thật sự dám giết gia chủ Bắc Minh thế gia sao? Còn có một đám nữ nhân Thần Tiêu Cung nữa chứ!
Ngay cả Bắc Minh Đoạn Quyết cũng cảm giác vô cùng ngạc nhiên.
Hắn hiện tại suy nghĩ không phải là tử chiến và giết Lý Vân Tiêu, về phần bị Lý Vân Tiêu thì chưa bao giờ nghĩ tới, đây chính là chuyện không có khả năng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, hắn cười nhạo nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Trọng Hồng nói:
– Vân Tiêu đại nhân nói quá khí phách, lại dám kết tử thù với hai đại tông môn mạnh nhất đương thời.
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
– Đây không phải vấn đề khí phách, là hai đại tông môn này đồng thời giết ta, là bọn họ kết tử thù với ta, khí phách chính là bọn họ đấy chứ!
Lời này quá trâu bò, nhưng mà không kẻ nào dám phản bác.
Trọng Hồng và những người khác lui sang một bên, dù sao bọn họ sẽ không ra tay, cũng vui mừng khi cường địch sống mái với nhau.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua mọi người, nói:
– Nếu không có chuyện gì, mọi người cứ quan sát là được, nhưng mà bản thiếu gia nói trước, nếu gặp phải nguy hiểm không cách nào hóa giải được, ban thiếu gia sẽ hủy chìa khóa trước tiên. Thượng cổ bí tàng gì đó sẽ chôn cùng với ta!
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, lời này quá lưu manh rồi, còn phải bảo vệ hắn không chết, đây không phải là địch với Bắc Minh thế gia và Thần Tiêu Cung sao? Hắn làm như vậy còn không bằng không muốn chìa khóa.
Sắc mặt Bắc Minh Đoạn Quyết biến thành khó coi, thì ra cho rằng có cơ hội, ai ngờ còn bết bát hơn.
Thương Ngô Khung không có trả lời hắn, hơn phân nửa là buông tha rồi.
Ở lâu vô ích, hắn cũng lười dong dài, hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo bỏ đi, hắn cũng không muốn nói thêm câu nào khác.
– Ai nha, chớ đi, dùng lại, gọi ngươi đấy, đừng không nể tình như thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.