Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2711: Lòng người dễ thay đổi (1)




– Đinh Sơn, một chiêu cuối cùng, đến đây đi!
Lý Vân Tiêu thở sâu, hai tay bấm niệm pháp quyết. Bản thể của hắn không biến hóa chút nào cả, chỉ không ngừng có ma khí trong người tuôn ra ngoài, Chân Ma pháp tướng càng ngày càng mạnh.
Chung quanh pháp tướng có tinh vân sáng ngời, mơ hồ có ma binh thoáng hiện, tản ra uy lực kinh người.
Đinh Sơn nhìn chằm chằm vào pháp tướng ba đầu sáu tay kia, nói:
– Không cần chiêu thứ ba, ngươi vượt qua kiểm tra.
– Cái gì? Đinh Sơn lại buông tha!
Tất cả mọi người kinh hãi, cho rằng là mình nghe lầm.
Thương Ngô Khung đồng tử co rút lại, ánh mắt sáng ngời như đang suy nghĩ cái gì đó.
Trữ Khả Vân cũng cả kinh nói:
– Cái này… Đinh Sơn vì sao buông tha chiêu thứ ba? Chiêu chân ma pháp tướng của Lý Vân Tiêu nhìn như khí thế ngập trời, nhưng mặc dù là ta cũng phát hiện ra hắn miệng cọp gan thỏ, hắn không có khả năng không nhìn ra, Lý Vân Tiêu có thể tiếp được chiêu thứ ba, khả năng quá thấp.
Trữ Khả Vi nói:
– Có lẽ chính vì hắn cân nhắc Lý Vân Tiêu không tiếp được cho nên buông tha đấy.
– Cái này… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phụ thân nói làm ta hồ đồ.
Trữ Khả Vân nhíu mày, khó hiểu hỏi một câu.
Trữ Khả Vi thở dài:
– Đinh Sơn không hổ là gian hùng, tâm cơ sâu khó mà phỏng đoán được. Thương Ngô Khung muốn khống chế hắn, sợ là chơi với lửa. Đinh Sơn không muốn giết Lý Vân Tiêu, một là không muốn gây đại phiền toái, dù sao Xa Vưu mạnh còn trên cả hắn, giết Lý Vân Tiêu sợ rằng chọc ra cường địch khó lường. Hai là muốn mượn Lý Vân Tiêu áp chế ngược Thương Ngô Khung.
– Mượn Lý Vân Tiêu áp chếThương Ngô Khung?
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
– Có ý gì?
Trữ Khả Vi nói:
– Ước hẹn ba chiêu hơn phân nửa là ý của Thương Ngô Khung, muốn mượn tay Đinh Sơn đánh chết Lý Vân Tiêu. Nhưng mà Đinh Sơn cũng không ngốc, tuy cũng muốn Lý Vân Tiêu chết, lại không định để Lý Vân Tiêu chết trong tay mình. Cho nên đánh thành trọng thương đã đạt mục đích, chỉ cần Lý Vân Tiêu vừa rời khỏi nơi này, hơn phân nửa sẽ bị Thương Ngô Khung gạt bỏ, phiền toái như vậy nên dẫn lên người Thương Ngô Khung.
Trữ Khả Vân ngạc nhiên nói:
– Phức tạp như vậy? Tâm tư Đinh Sơn thật sự kín đáo như vậy sao? Có phải phụ thân nghĩ quá nhiều không?
– Ha ha, nghĩ nhiều?
Trữ Khả Vi cười nhạo nói:
– Ta sợ mình còn tính sót đấy. Còn một điều, thực lực Đinh Sơn không những không như biểu hiện ra ngoài, không xuất ra chiêu thứ ba chính là ẩn dấu thực lực. Trước ước hẹn ba chiêu, hắn hơn phân nửa cũng đã nghĩ kỹ kết quả này rồi.
Trữ Khả Vân kinh ngạc nói:
– Nếu thật sự là như thế, người này quá đáng sợ rồi.
Trữ Khả Vi nhíu mày, trầm tư nói:
– Đáng sợ nha… Đó là suy nghĩ của Đinh Sơn thôi… Còn Lý Vân Tiêu nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ hắn có thể kháng trụ chiêu thứ ba của Đinh Sơn hay sao?
– Khục khục.
Trong vòng chiến Lý Vân Tiêu ho khan hai tiếng, nói:
– Ta không nghe lầm chứ? Ngươi không xuất chiêu thứ ba?
Đinh Sơn gật đầu nói:
– Uy thế ma linh khôn cùng, cũng không phải ta nhìn thấy đơn giản như vậy, ra đệ tam chiêu hơn phân nửa không thể giết ngươi, ta không tự rước lấy nhục!
– Ah? Đây là người nói thật tình của ngươi sao?
Lý Vân Tiêu nghiền ngẫm hỏi.
Đinh Sơn mặt không đổi sắc, nói:
– Đương nhiên.
Hắn quay người liền rời khỏi, không có ra tay với Lý Vân Tiêu. Bước đi mấy bước sau đó cao giọng nói:
– Bắt đầu từ hôm nay, Vạn Bảo Lâu và Thiên Nhất Các bị trục xuất ra khỏi thương minh.
Một lần hành động hời hợt nhưng ảnh hưởng bố cục của thiên hạ trong mấy chục năm, tác động tâm tư vô số người.
Thương Ngô Khung nói:
– Vất vả.
Bước chân của Đinh Sơn dừng lại bên người của hắn, nói:
– Có lẽ. Đáng tiếc cuối cùng thất bại trong gang tấc, nhưng mà ta cũng làm hắn bị trọng thương, sợ rằng một năm nửa năm khó mà khôi phục được.
Thương Ngô Khung gật đầu nói:
– Cố tình, kế tiếp liền giao cho ngươi rồi.
Đinh Sơn nói:
– Làm phiền.
Hai người nói chuyện ngắn gọn, hơn nữa đều là truyền âm nhập mật, ngoại nhân hoàn toàn không nhìn ra mánh khóe gì cả.
Đinh Sơn tiếp tục đi lên phía trước, ánh mắt tất cả mọi người đặt lên người của hắn, hắn bây giờ là người được lợi lớn nhất, sắp trở thành bá chủ mới.
– Nếu xuất ra chiêu thứ ba, ngươi thật không thể giết hắn sao?
Đột nhiên Thương Ngô Khung truyền âm lần nữa.
Đinh Sơn hơi dừng bước một chút, hắn tươi cười, nói:
– Ai biết được.
Thương Ngô Khung nói:
– Ta hiểu rồi!
Trời cao yên tĩnh, thân ảnh hai người giao thoa với nhau.
Lý Vân Tiêu thu hồi Chân Ma pháp tướng, thu liễm khí tức toàn thân, sắc mặt tái nhợt mang theo nụ cười vui vẻ.
Mọi người thấy trận chiến mạo hiểm đã chấm dứt, lúc này thất vọng tới cực điểm, đều phàn nàn không thôi.
Ánh mắt Đinh Sơn nhìn quần hùng chung quanh, nói:
– Mới có một chút như vậy, nguyên khí đại thương, lúc này cần phải chỉnh đốn lại. Chư vị bạn bè từ xa vạn dặm tới tương trợ, Đinh mỗ vô cùng cảm tạ, bây giờ là lúc tiễn khách.
Chung quanh thành thi có bốn truyền tống đại trận, đã hủy hai cái, còn hai cái nằm trong thành và ngoài hoang mạc.
Đinh Sơn hạ lệnh phong thành mười ngày tiến hành chỉnh đốn, bảo những người không phải thành viên trong thành truyền tống rời đi.
– Lý Vân Tiêu, ta đã trục xuấtVạn Bảo Lâu cùng Thiên Nhất Các ra khỏi thương minh. Trong vòng mười ngày nếu không rút lui, thương minh sẽ tiếp nhận!
Dùng cơ nghiệp của Vạn Bảo Lâu cùng Thiên Nhất Các, muốn trong vòng mười ngày rút đi toàn bộ là không có khả năng.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y đều khó coi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Yên tâm đi, mười ngày đủ chúng ta mang những vật trọng yếu đi rồi, về phần khế đất các loại tài sản cố định, đều quy ra tiền bán cho Tinh Nguyệt Trai và Tiền Bang Hội, một khối nguyên thạch cũng không cho các hạ đâu.
– Hừ, vậy là tốt rồi!
Sắc mặt Đinh Sơn run rẩy một hồi, phát hiện mình tự đòi mất mặt, không vui quay người liền đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhất Thiên huynh, trận chiến hôm nay trong bất hạnh có may mắn, đi về bàn bạc kỹ hơn đi. Giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Vạn Nhất Thiên gật gật đầu, cảm khái nghìn vạn, nói:
– Lần này nhờ có Phi Dương ngươi giúp đỡ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Lời khách khí không cần nói nhiều, tất cả do ta phải làm.
Giờ phút này những võ giả do Vạn Bảo Lâu mời tới đều cáo từ, sắc mặt xấu hổ.
Vạn Nhất Thiên thở dài:
– Cảm tạ chư vị hôm nay trượng nghĩa, Nhất Thiên vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
– Có lẽ, có lẽ.
Mọi người khó coi nói vài câu, liền lăng không bay đi.
Bọn họ kết bạn mà đi, cũng không có đi tới điểm truyền tống, mà là bay thẳng tới bên ngoài thành, lợi dụng chiến hạm rời khỏi. Tuy chậm trễ chút thời gian nhưng an tâm hơn nhiều.
Vạn Nhất Thiên vào lúc này trong có Đinh Sơn, ngoài có Lăng Bạch Y, tất cả là cường địch khó ai bì nổi, tăng thêm bản thân hắn bị thương quá nặng, thời điểm này kết giao nhiều là không khôn ngoan.
Vạn Nhất Thiên cũng hiểu đạo lý kia, cũng không có cường lưu người ta.
– Ha ha, Nhất Thiên đại nhân hảo hảo dưỡng thương, ta cũng đi trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.