Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2707: Trật tự mới




Tiễn Sinh lập tức không nói được gì:
– Cái này…
Vạn Nhất Thiên cho dù bị cường đại cũng sắp tức chết, cắn răng nói:
– Ba năm, cho lão phu thời gian ba năm là thương thế khỏi hẳn, đến lúc đó sẽ tử chiến với ngươi một trận.
Đinh Sơn nhíu mày, lạnh lùng nói:
– Ba năm? Thời gian của bổn tọa không đáng tiền sao? Thật có lỗi, thật sự không có nhẫn nại như vậy. Hơn nữa thủy triều lên xuống, hoa nở hoa tàn, thế lực thay đổi là bình thường, ngươi có thể thay đổi bánh xe thời đại hay sao? Cam chịu số phận đi, tuy bi tráng nhưng thời đại lựa chọn là như vậy mà.
Cửu cực quang hội tụ trong lòng bàn tay của hắn, chiếu rọi cả thiên địa, chiếu lên sắc mặt không cam lòng và tức giận của Vạn Nhất Thiên, còn có một tia tuyệt vọng tại đáy mắt.
– Thời đại lựa chọn? Do miệng ngươi thảo luận sao? Lão phu mặc dù không cùng mạch với thời đại cũng không phải ngươi có thể thay thế.
Trên người Vạn Nhất Thiên có khí tức cường đại sáng lên, vùng đan điền có ánh sáng nhàn nhạt, hai tay bấm niệm pháp quyết hội tụ các loại cực quang, lúc này hào quang sáng lên, thời gian lưu chuyển.
– Ngươi…
Đinh Sơn cả kinh, vội vàng thả người thối lui, trầm giọng nói:
– Ngươi lại muốn tự bạo đan điền cùng trụ quang bàn, muốn chết không toàn thây, một chút tôn nghiêm cũng không có?
– Ha ha, giết ngươi chính là tôn nghiêm lớn nhất!
Vạn Nhất Thiên đã bỏ qua bất cứ cái gì, trong mắt chit muốn giết Đinh Sơn.
Trụ quang bàn không ngừng thúc dục tới mức tận cùng, nhật nguyệt tinh thần không ngừng sáng lên.
– Ai, ai có thể khám phá danh lợi, ngao du thái hư đây?
Một tiếng than nhẹ vang lên, sau đó phù văn màu vàng rơi xuống, đặt trên trụ quang, mơ hồ hóa thành hư ảnh cung điện.
Sau đó không trung xuất hiện khe hở, một ống tay áo thu trụ quang bàn đi.
Một tên nam tử mặc áo bào xám xuất hiện trên không trung, trên mặt không có chút thần thái nào, hoàn toàn không đếm xỉa tới người bên dưới.
Trong lòng Vạn Nhất Thiên hoảng hốt, hắn đã mất đi liên hệ với trụ quang bàn.
Mặc dù không hoàn toàn luyện hóa bảo vật này, nhưng mà chìm đắm hơn mười năm, luyện hóa hơn một nửa, sao có thể dễ dàng bị người ta thu như vậy, hẳn là đạo kim phù vừa rồi đã ngăn chặn liên hệ giữa hắn và trụ quang bàn.
Trụ quang bàn mất đi, Vạn Nhất Thiên vội vàng ngăn chặn lực lượng cuồng bạo trong đan điền, ức chế nó nổ tung.
– Thương Ngô Khung, ngươi có ý gì?
Mắt hắn đầy lửa giận, thời điểm này hắn hiểu được, người sau lưng Đinh Sơn tất nhiên là hắn. Khó trách lại biến thành thế cục này, chính là có chấp chính giả của Thánh Vực nhúng tay!
– Hắn chính là Thương Ngô Khung đại nhân!
Đám người xa xa kính sợ, còn có chút võ giả nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết người này, sau khi hỏi ra mới hoảng sợ.
– Ngay cả chấp chính tư của Thánh Vực cũng tới, trời ạ, thật sự là không uổng công đi tới đây hôm nay, có thể nhìn thấy nhiều đại nhân vật như vậy, cho dù chết cũng đáng!
Rất nhiều người kích động vạn phần.
Thương Ngô Khung nói:
– Nhất Thiên đại nhân, chỉ là một ít tranh giành danh lợi mà thôi, cần đánh bạc tánh mạng sao? Mạng của đại nhân chỉ bằng một chút oán khí?
Hừ!
Vạn Nhất Thiên mặt mũi cười lạnh, nội tâm thầm mắng không thôi, nói:
– Đại nhân sớm không hiện ra muộn không hiện ra, hết lần này tới lần khác hiện tại ra cứu Đinh Sơn một mạng, không biết là mục đích gì! Hẳn là Đinh Sơn là ngươi xếp vào trong thương minh làm khôi lỗi sao?
Sau khi tự bạo đan điền thất bại, hắn cũng tỉnh táo lại, chết tử tế không bằng còn sống, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Lập tức không hề muốn chết, mà là hoặc không làm, đã làm thì cho xong, trực tiếp vạch trần sự thật.
Quả nhiên, trong đám người có các tiếng nghị luận vang lên.
Sắc mặt Thương Ngô Khung biến hóa, trên mặt có một tia giận dữ, khẽ nói:
– Nhất Thiên đại nhân, thật sự là hảo tâm không có hảo báo, ta ra tay là cứu ngươi, đã ngươi không lĩnh tình cũng thôi, các ngươi tiếp tục thế nào thì làm, ta bỏ qua.
Hắn phẩy tay áo một cái, liền muốn ly khai.
Vạn Nhất Thiên lập tức há hốc mồm, thiếu chút nữa tức giận bất tỉnh, hắn cố áp chế tức giận, thân thể bị thương lại bị thương lần nữa, hơn nữa mất đi trụ quang bàn, hắn không có át chủ bài đồng quy vu tận với Đinh Sơn, triệt để biến thành cừu non đợi làm thịt.
Hơn nữa ở xa xa có tiếng nói châm chọc vang lên.
– Đúng thế, thực không phải tốt xấu, Thương Ngô Khung đại nhân đi rồi, xem hắn chết như thế nào.
Đinh Sơn cũng thương tiếc thán lắc đầu, giống như bất tranh khí.
Trong đám người, Trữ Khả Vân nói nhỏ:
– Phụ thân, xem ra Vạn Bảo Lâu sắp hỏng bét, thương minh sợ rằng phải đổi chủ. Chúng ta có nên động thủ hay không?
– Động thủ?
Trữ Khả Vi nhíu mày, bắn ra mấy phần vui vẻ, nói:
– Tại sao phải động thủ? Để thương minh tự giải quyết đi, sau lưng Tinh Nguyệt Trai có Thần Tiêu Cung, cũng không bị ảnh hưởng gì. Ta sớm đã biết rõ Đinh Sơn không phải vật trong ao, hiện tại người sau lưng hắn đã xuất hiện, đây là chuyện tốt. Sợ hãi phần lớn đến từ chính không biết, hiện tại Đinh Sơn tuy mạnh nhưng chúng ta không cần sợ hãi hắn.
Trữ Khả Vân nói:
– Đúng thế, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đinh Sơn cũng không dám thế nào với Tinh Nguyệt Trai.
Đinh Sơn từng bước đi về phía Vạn Nhất Thiên, mỗi bước rất trầm ổn, không gian kia chấn động rất nhỏ, chấn động nội tâm của mọi người, chứng minh trật tự mới ra đời.
– Ai, ai có thể khám phá danh lợi, ngao du thái hư?
Đột nhiên có tiếng thở dài vang lên, áo trắng chớp động, Lý Vân Tiêu ngăn can trước mặt Vạn Nhất Thiên, trực diện Đinh Sơn.
Tất cả mọi người cảm thấy nội tâm chấn động, ánh mắt ngưng tụ, giật mình nhìn qua hắn.
Hiện tại ai cũng thấy được Vạn Bảo Lâu đã tới tình trạng vô vọng, bởi vì cái gọi là tan đàn xẻ nghé, mà ngay cả Tiễn Sinh, Hàn Quân Đình cũng không có xuất đầu, hắn xuất hiện làm cho Vạn Nhất Thiên cũng ngạc nhiên.
Đáy mắt Hàn Quân Đình có tinh quang lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Đinh Sơn càng đại biến, lạnh lùng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi có ý gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có gì, chỉ là không ưa trật tự mới của thương minh trong lời của ngươi mà thôi. Cho nên ta không muốn thấy cái trật tự mới này.
– Vô căn cứ!
Đinh Sơn giận dữ mắng mỏ một tiếng, nhưng sắc mặt lập tức tựu hòa hoãn xuống, nói:
– Lý Vân Tiêu, Linh Nhi đã hoàn hảo?
Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc, chỉ nhíu mày một chút, nói:
– Tự nhiên là tốt, nhưng có liên quan gì tới ngươi?
Đinh Sơn thở dài nói:
– Từ đầu đến cuối, ta chính là phụ thân của nha đầu Linh Nhi.
– Con em ngươi ah!
Lý Vân Tiêu nhịn không được mắng to, nói:
– Trên đời này còn có kẻ không biết xấu hổ như ngươi hay sao? Nhưng mà cũng bình thường, ngươi vô sỉ thiên hạ đều biết.
Đinh Sơn cau mày nói:
– Công ơn nuôi dưỡng hai mươi năm, tinh cảm phụ nữ, há có thể do ngươi một bên tình nguyện xóa đi. Nàng ở đâu? Ta muốn gặp nàng, có một số việc phụ nữ chúng ta phải nói rõ mới tốt.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, giơ tay lên, một đạo kim quang từ trong lòng bàn tay bắn ra ngoài, hóa thành Giới Thần Bi bay lên cao.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.