Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2704: Át chủ bài cuối cùng




Thiên địa toái, tứ cực sụp đổ.
Vào thời khắc này, đột nhiên mấy đạo lực lượng mênh mông không ngừng ngưng tụ lại, hóa thành kết giới chụp xuống bốn phía.
Nếu tùy ý để công kích đánh trúng, sợ rằng cho dù tòa thành to hơn nữa cũng phải hóa thành phế tích, chết tổn thương không thể tính toán.
Lý Vân Tiêu bị trùng kích như vậy, thân thể không ngừng lắc lư.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi vòng chiến, dưới thân kiếm của La Ma Diễn Na, nhật nguyệt tinh thần tan vỡ, nhanh chóng biến mất.
Vạn Nhất Thiên phun máu tươi, hai tay ôm trụ quang bàn không ngừng lui về phía sau, trên thân thể càng có trăm ngàn vết lỡ loét, không ngừng phun máu tươi.
Lăng Bạch Y cũng đã bị phản chấn, máu tươi từ trên khóe miệng chảy xuống đất, nhưng hai mắt của hắn vẫn tỏa sáng, sát khí trong mắt tăng vọt, nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất Thiên đang giậm chân tại chỗ.
Khục khục!
Vạn Nhất Thiên ho khan kịch liệt, miệng không ngừng phun máu tươi, một tay che miệng nhưng không thể nào ngăn cản máu tươi trào ra ngoài.
– Không phải nói rất dõng dạc sao? Tại sao không nói?
Lăng Bạch Y mỗi khi bước đi đểu làm thiên địa chấn động, dư âm một kiếm vừa rồi lập tức quét qua bốn phía, làm cho người ta không thể nhìn được.
Khục khục khục!
Vạn Nhất Thiên phun máu tươi liên tục, khí tức trên người không ngừng yếu bớt, nhưng không có chút ý sợ hãi nào cả, ngược lại cười ha hả, nói:
– Ngươi cho rằng át chủ bài cuối cùng của ta là trụ quang bàn hay sao? Ha ha ha, khục khục khục!
Thân thể Lăng Bạch Y trì trệ, đột nhiên cảm giác tử vong bộc phát trong lòng.
Cái cảm giác này rất rõ ràng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tử vong cách mình gần như thế.
Lỗ chân lông toàn thân lập tức nở ra, bao trùm trên lân phiến màu tím của thân thể hắn, thoáng cái bộc phát sáng ngời yêu dị, dường như kích phát ra tiềm năng vô cùng.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, hoảng hốt nói:
– Cái đó là…
Chỉ thấy trên đầu Lăng Bạch Y có một đám kim quang hiện ra, sau đó một đạo nhân ảnh chậm rãi hiện ra ngoài, cả bầu trời không ngừng áp súc lại, lập tức thân thể của hắn chấn động mạnh mẽ.
Không gian ở nơi xa hơn không ngừng chấn động mạnh, những dư âm còn lại không ngừng ngưng tụ thành một điểm nhỏ!
Điểm nhỏ này xuất hiện trước bàn tay màu vàng, hắn mở năm ngón tay ra nắm chặt.
Không gian trở nên cực kỳ chân thật, nắm đấm không ngừng khuếch tán ra bốn phía, xuyên thẳng qua thời không.
– Đại tịch diệt quyền!
Từ xưa đến nay, cao thấp tứ phương, trong vạn vật hoàn vũ, một quyền này vừa sinh ra đã dập tắt, biến mất tại chỗ.
Cảm giác hít thở không thông của mọi người biến mất, đồng tử không ngừng mở to nhìn qua một quyền này.
Đoan Mộc Hữu Ngọc giận dữ hét:
– Ngạo Trường Không, ngươi làm chuyện đánh lén như vậy không cảm thấy mất mặt hay sao?
Tiếng nói tức giận biến thành lực trùng kích, nó dung nhập vào đầu óc mỗi người, toàn thân mọi người run lên, hai đồng tử bắt đầu mở to tới cực điểm.
Đứng đầu thập đại phong hào Võ Đế, là tồn tại vô địch thiên hạ lại ra tay!
– Ha ha ha!
Sau đó là tiếng cười vang của Vạn Nhất Thiên, hắn cười vang còn mang theo máu tươi và mãnh vỡ nội tạng, nhưng hắn vẫn hưng phấn khó nhịn.
– Át chủ bài chính thức của ta chính là một quyền của Ngạo Trường Không! Năm đó hắn thiếu nợ hạ một nhân tình, hôm nay là thời điểm trả lại.
Mỗi người đều nín thở, gương mặt bọn họ đầy kinh hãi, nhìn qua một quyền vô địch kia, không người nào có thể ngăn cản!
Lúc này nguyệt động run lên, trên gương mặt ửng hồng, toàn thân kích động mà run lên.
Dưới một quyền này, Lăng Bạch Y hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
– Chậc chậc, ban ngày rất bạo lực nha, buổi tối rất ngu rất rất ngây thơ.
Đột nhiên một tiếng nói châm chọc vang lên, truyền vào trong tai của mỗi người
Một đạo hào quang không biết tới từ đâu, giống như trống rỗng xuất hiện, nó hóa thành chiến kích ruwjxc rỡ ngăn cản trước mặt Lăng Bạch Y.
Vô số phù văn như cây bồ công anh tung bay trên chiến kích, hóa thành hào quang màu lam sáng bóng.
Cả chiến kích xuất hiện kết tinh bông tuyết, cũng mơ hồ có thanh lôi tử điện chớp động.
– Đó là… Biển cả như ở trước mắt!
Lý Vân Tiêu kinh hãi, nguyệt đồng của hắ nhìn thấy một thân ảnh tiêu sái mặc áo bào vàng.
– Vạn lý băng phong thiên ngọc toái, tuyết ánh sơn hà kinh lôi đình!
Thân ảnh kia cầm lấy chiến kích, thoáng cái quét ngang bát phương, dưới một quyền khoáng thế này cho người ta cảm giác như đang đi xả thân.
Tròng mắt Vạn Nhất Thiên như lồi ra, kinh sợ liên tục, chỉ vào trời cao không ngừng run rẩy, lại nói không ra lời, chỉ không ngừng ho ra máu, uể oải tới cực điểm
Đột nhiên một thân ảnh lao tới, trong chốc lát liền xuất hiện trước người Lăng Bạch Y, lúc này một tay kết ấn, tức giận quát:
– Ta không tin không thể giết ngươi!
Lăng Bạch Y xoay người lại, dường như hai chiêu kinh khủng sau lưng không quan hệ gì với hắn.
– Cuối cùng vẫn là ta với ngươi kết thúc sao?
Giơ Lục Thương Tử Phong lên, thoáng cái ngăn cản trước người.
Ấn quyết của Bạch Lăng Nguyệt còn chưa đánh vào thân kiếm, một lực đạo kinh thiên trùng kích thẳng tới.
Biển cả cuồng bạo, sóng lớn vỗ bờ, sau đó cả quyền thế đánh lên chiến kích phát ra tiếng nổ chấn động nhân tâm.
Ầm ầm!
Cả bầu trời nổ tung, nhật nguyệt vô quang, vũ trụ hỗn độn.
Ngạo Trường Không, Trác Thanh Phàm, Lăng Bạch Y, Bạch Lăng Nguyệt đều bị cuốn vào trong đó.
Đinh Sơn cùng Hoàng Phủ Bật đều cả kinh lui ra phía sau, sắc mặt không còn chút máu, nếu như dính vào bên trong, chắc chắn phải chết ngay lập tức.
Phốc!
Vạn Nhất Thiên không chịu nổi đả kích nên phun máu tươi rơi xuống mặt đất, thoáng cái ngã xuống đất không dậy nổi, khí tức yếu ớt như tơ nhện.
Trần Chung Hi hoảng hốt, vội vàng đi qua nâng hắn dậy, nhét các thánh vật chữa thương vào trong miệng hắn.
Sau khi năng lượng phong bạo quét qua trong ngắn ngủi, chúng không ngừng khuếch tán ra ngoài, từng cường giả bố trí kết giới bên ngoài, thiên địa rung chuyển, kết giới kia hoàn toàn biến mất.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào gió lốc, năng lượng khổng lồ ngăn cản thần thức của hắn, thực sự mơ hồ trông thấy thân ảnh bốn người.
Tràng diện trước mặt bao phủ nhân tâm, trong lòng của hắn càng sinh ra nghi ngờ, Phách Thiên Luyện Thể Quyết của mình chính là Vạn Nhất Thiên cho, cũng chỉ có nửa bộ, mà Ngạo Trường Không lại thiếu nợ Vạn Nhất Thiên một nhân tình, rốt cuộc quan hệ trong đó là như thế nào?
Hơn nữa béo gầy đầu đà đã thử thân thủ của mình, chính mình tu luyện Phách Thiên Luyện Thể Quyết thì Ngạo Trường Không biết rõ, hơn nữa nhất định cũng biết rõ nguyên nhân hai mươi năm trước hắn vẫn lạc.
Hắn thu ánh mắt lại, nhìn qua chung quanh đang ở trạng thái hư vô, lạnh lùng lẩm bẩm:
– Là chấm dứt sao? Hay chỉ là bắt đầu?
Toàn thân Tô Liên Y run lên, nói:
– Chỉ là bắt đầu? Có ý tứ gì?
Lý Vân Tiêu khóe miệng có chút giơ lên, nói:
– Ta cũng rất tò mò, Lăng Bạch Y hôm nay có khả năng sống sót hay không.
– Đương nhiên không có khả năng sống rồi!
Một tiếng nói vang lên bên tai, chỉ thấy béo gầy đầu đà hai người đứng cách đó không xa, đều là nhìn chằm chằm vào hắn.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.