Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2697: Sát thần khải y (1)




Xùy!
Trong lúc này bên hông hai người phun máu tươi, máu bắn ra xối xả.
Hông của hai người vỡ ra, biến thành vài đoạn rơi xuống đất.
– Ah!!
Minh Chân Minh Kiến vừa chết, mang tới đả kích thật lớn cho mọi người, sau đó kinh hoàng.
Vạn Nhất Thiên vội la lên:
– Đinh Sơn huynh, nếu không xuất toàn lực thì hôm nay phải ở lại đây rồi.
Sắc mặt Đinh Sơn vô cùng khó coi, nói:
– Hy vọng Nhát Thiên huynh cũng có thể toàn lực mà làm, không nên ôm suy nghĩ gì!”
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đây là tự nhiên!
– Thiên địa đồng lưu, kiến long cầm quyền!
Trường kiếm màu đỏ giơ lên, Long ảnh gào thét chém xuống, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay chém qua.
Tử kiếm của Lăng Bạch Y giơ lên, chém thẳng tới trước mặt.
Cả không gian biến thành bất định, long ảnh bị áp chế mạnh mẽ, thân hình run rẩy trên không trung, sau đó long ảnh bị chém thành hai đoạn.
Kiếm thế không giảm, chém thẳng vào Vạn Nhất Thiên bên này.
Vạn Nhất Thiên hoảng hốt, đột nhiên bay ra, muốn tránh né một kích này.
Thân ảnh Lăng Bạch Y khẽ động, liền đuổi tới nhưng chung quanh có hào quang ngăn cản, chúng giống như tằm nhả tơ, cản trở bước chân của hắn.
– Cửu cực quang, phần thiên!
Chi chi chi!
Vô số hào quang lúc này chấn động, từng đạo kim quang đâm thẳng vào người Lăng Bạch Y như vô số kim châm, giăng khắp nơi, bao phủ rộng rãi.
Ánh mắt Lăng Bạch Y ngưng tụ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, Lục Thương Tử Phong không ngừng bảo hộ trước mặt.
Vạn Nhất Thiên chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên không trung, hai tay kết ấn, nhanh chóng tiến tới sau lưng của hắn, bên trong có vô số kiếm khí lưu chuyển, tạo thành kiếm luân to lớn như mặt trời.
– Đại Nhật Kiếm Ấn!
Tay áo của hắn giơ lên, hai tay có kim luân sáng ngời bao phủ các nơi.
Kiếm kia không ngừng lưu chuyển, giống như mặt trời mọc mặt trời lặn.
Đột nhiên đồng tử của Lăng Bạch Y co lại, lần thứ nhất hắn bắn ra sát ý lạnh thấu xương, hào quang màu tím quanh người không ngừng lưu chuyển.
Đinh Sơn cũng thở sâu, tay trái một trảo, một lá cờ tam giác hiện ra trước mặt của hắn.
Lập tức phong vũ lôi điện băng sương tuyết, đầy trời khí hậu biến hóa thất thường.
– Thất Tuyệt Kỳ!
Đinh Sơn ném tiểu kỳ ra, tự hành cho nó mở ra sau đó bay thẳng về phía Lăng Bạch Y.
Bông tuyết đột nhiên bay múa đầy trời, Lăng Bạch Y cầm kiếm đứng đó, hai ngón tay trái có dị tượng tử khí đông lai.
Sau đó trên người Lăng Bạch Y bắn ra hào quang sáng ngời, cả thiên địa chỉ có tuyết trắng, tử khí bay lên cao, kiếm khí xông lên tận trời.
Lực lượng khủng bố không ngừng bao phủ các nơi, mọi người lui ra sau ngàn trượng, không dám tới gần.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:
– Nếu như Vạn Nhất Thiên không có hậu thủ, chỉ sợ sẽ thua!
Tô Liên Y kinh hãi, sợ hãi nói:
– Làm sao có thể mạnh như vậy? Hai đại cường giả siêu phàm nhập thánh liên thủ còn không giết được hắn?
Lý Vân Tiêu nói:
– Lực lượng tạo hóa ngập trời, Lăng Bạch Y xưa đâu bằng nay, năm đó hắn chiến với ta một trận, hơn phân nửa sẽ bại.
Tiễn Sinh kinh hãi nói:
– Chuyện này nói như thế nào đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tạm thời không cần sợ, ta thấy sắc mặt Vạn Nhất Thiên âm trầm, nhưng lại chiêu thức cực ổn, hiển nhiên cũng không bối rối, Đinh Sơn cũng như thế.
Năm ngón tay của Lăng Bạch Y buông lỏng, Lục Thương Tử Phong lượn trước người của hắn, bắn ra ngàn vạn đạo hào quang sáng ngời.
Vô số băng sương vũ điện không ngừng bị tử kiếm bắn nát, khí hậu vô cùng dị thường, ngưng tụ thành vài dòng nước lũ
Thất Tuyệt Kỳ bị tử khí áp chế bất định, vẫn không cách nào tới gần.
Hai tay Lăng Bạch Y bấm niệm pháp quyết, tử kiếm không dừng chút nào, kiếm thế hướng lên, bí quyết chỉ thẳng, hóa thành bóng kiếm trùng thiên.
Boong boong loong coong!
Lục Thương Tử Phong chém thẳng vào kiếm luân, không ngừng bắn ra kim quang chói mắt, giống như xuyên qua khe hở chung quanh, hơi dính chết ngay lập tức.
Lăng Bạch Y biến ảo pháp quyết, kiếm quang trong tay không ngừng biến hóa. Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, kiếm chỉ vào hai người, tử khí phân ra ba đạo chém vào hai người này!
Ầm ầm!
Âm thanh nổ vang không ngừng vang vọng bên tai, lục đạo kiếm mang chém ra, tử khí đầy trời, mơ hồ có cự linh hiển hiện, một con mắt lợi hại hiển hiện trong mây, mơ hồ có xu thế bao quát đại địa.
Vạn Nhất Thiên và Đinh Sơn vô cùng kinh hãi, vội vàng thả người bay ngược ra phía sau.
Oanh!
Thất Tuyệt Kỳ lúc này bốc cháy một hồi, hóa thành tro tàn, khí tượng bao phủ đầy trời.
Đại nhật kim luân cũng nứt vỡ theo, vô số kiếm quang màu vàng bay ra khỏi người của hắn, tiêu tán giữa không trung.
Lục Thương Tử Phong bay trở về trong tay của Lăng Bạch Y, hắn cầm kiếm đứng ngạo nghễ trong thiên địa. Tử mang không ngừng du động trước người, hai mắt của hắn bắn ra thần thái rất rõ ràng
Một lực lượng mênh mông bao phủ thiên địa, tay áo Lăng Bạch Y không ngừng rung động “Phần phật”, kiếm uy lạnh thấu xương không ngừng sinh ra, cả tầng mây bắt đầu khởi động.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu lúc này sinh ra rung động khó hiểu, thậm chí có cảm giác nghẹn họng nhìn trân trối.
– Tử khí… Tử khí đó…
Tô Liên Y đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ, máy móc hỏi:
– Tử khí như thế nào, có vấn đề sao?
Trên mặt Lý Vân Tiêu nổi gân tím tím xanh xanh, nhìn qua rất dữ tợn, nguyệt đồng như lồi cả ra ngoài, sâu trong nguyệt động có ma khí lưu động, lại có hào quang màu xanh thỉnh thoảng lóe lên.
Đồng lực của hắn rốt cuộc xuyên thấu tầng mây màu tím, sau lưng Lăng Bạch Y có một cự linh hiện ra, thân ảnh cao gầy với gương mặt màu tím đáng sợ xuất hiện trong thiên địa.
Chi!
Toàn thân Lý Vân Tiêu không ngừng run lên, lỗ chân lông toàn thân không ngừng nỡ ra, máu tươi chảy dài, gương mặt đáng sợ kia vẫn đang nhắm mắt lại, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy nó đang nhìn qua hắn, lộ ra nụ cười âm hiểm cổ quái, sợ hãi và khiếp sợ vô tận không ngừng báo phủ tâm thần của hắn.
Sắc mặt của hắn biến thành trắng bệch, nhịn không được sau lùi lại mấy bước.
– Vân thiếu!
Tô Liên Y kinh hãi, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Lý Vân Tiêu thất thố như vậy.
– Áo giáp, cự linh kia biến thành áo giáp.
Lý Vân Tiêu nhìn qua bên này, trên trán sinh ra hai sừng màu sắc, sắc mặt biến thành màu tím.
Lăng Bạch Y vào lúc này sắc mặt nghiêm túc, tay cầm kiếm đi tới, tiếng oanh minh không ngừng vang lên không dứt bên tai.
– Lục Thương Tử Phong, nhất kiếm tàng không!
Cự linh sau lưng không ngừng nâng bàn tay lên, nó hợp hai làm một với kiếm ý.
Ầm ầm!
Ánh sáng màu tím chém phá thiên địa, hóa thành lưỡi dao khôn cùng quét qua các nơi, một cái rãnh trời cực lớn vỡ ra trong hư không, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh lan tràn ra các nơi.
– Chuyện này…
Tất cả mọi người đều chấn động, cái khe hở này nó giống như kéo ngang qua bầu trời, chậm rãi rơi xuống, muốn chém cả bầu trời thành hai khúc.
Áo giáp cự linh không ngừng hiện ra trong hư không, đông lạnh đại địa.
– La Ma Diễn Na!
Đoan Mộc Hữu Ngọc đứng từ xa kêu lên đầy kinh hãi, hắn nhìn chằm chằm vào cự linh, trong mắt mang theo kinh hãi.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.