Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2663: Thân thế Linh nhi (2)




– Hừ! Ta nuôi ngươi vài chục năm, ngươi báo đáp ta vây sao? Đây chính là kết cục của bất hiếu!
Sắc mặt hắn âm lãnh, nhìn thịt nát đầy đất kia, vẻ mặt tàn nhẫn.
Lý Vân Tiêu vừa mới cảm giác được nguy hiểm, muốn ra tay ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Nghĩ đến Đinh Bằng dù sao cũng là thân đệ đệ của Đinh Linh Nhi, thân thế phát sinh biến cố lớn như vậy, mà thân đệ đệ lại bị dưỡng phụ lợi dụng xong giết chết, đả kích như vậy thật sự quá lớn, trong lòng của hắn âm thầm ảo não không thôi, có chút trách cứ mình không thể cứu được Đinh Bằng.
Đinh Sơn nghiêm mặt nói:
– Vân Tiêu công tử không cần tin tưởng lời nghịch tử kia, Linh nhi chính là ái nữ thân sinh của ta không thể nghi ngờ, nếu không ta há có thể yên tâm giao thương hội Thiên Nguyên cho nó quản lý nhiều năm như vậy chứ.
Lý Vân Tiêu ngơ ngác một chút, những lời này ngược lại đột nhiên giải đi chút nghi ngờ trong lòng hắn, khó trách lúc Đinh Linh Nhi cầm quyền thương hội Thiên Nguyên, toàn bộ lực lượng thương hội lộ ra suy nhược như thế, thì ra Đinh Linh Nhi cũng không phải là thân sinh, cho nên lực lượng hạch tâm thủy chung nắm giữ ở trong tay Đinh Sơn, chưa từng buông tay.
– Lão nhân gia ngài không phải đã gả Linh nhi cho đại thiếu gia Lưu Minh Phủ sao? Một nữ không lấy chồng hai phu ah.
Lý Vân Tiêu du du nói.
– A, chê cười. Đại thiếu gia Lưu Minh Phủ, đó là thứ gì thế?
Đinh Sơn thoáng cái cười lạnh nói.
– Ngươi... Đinh Sơn... Ngươi... Ngươi tốt lắm!
Cảnh Thiếu Nghi vốn ngồi xổm dưới đất chữa thương cho ba vị trưởng lão, nghe được lời này thoáng cái đứng lên, tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nói:
– Ngươi đã triệt để đắc tội Lưu Minh Phủ chúng ta rồi, chờ đợi ngươi sẽ là...
“Phanh! ”
Một đạo Cực Quang chúng ta bắn •vào đầu hắn, lời còn chưa dứt đầu đã nổ tung lên như dưa hấu, tại chỗ biến thành một cỗ thi thể không đầu ngã ầm xuống.
– À?!!
Ba vị trưởng lão Lưu Minh Phủ lập tức mắt choáng váng, rất nhanh đã bi phẫm hét thảm lên:
– Thiếu gia! Thiếu gia ah! Chúng ta vô năng, vô năng bảo hộ thiếu gia ah!!
Ba người sớm đã dầu hết đèn tắt, đầu đầy tóc trắng xoá, một thân da nhăn nheo, giờ phút này khóc lớn như thế càng lộ ra vô cùng thê lương.
Võ giả còn lại trong lòng cũng bi thương, biết rõ lần này chạy trời không khỏi nắng rồi, không khỏi đều đỏ ứng hốc mắt.
– Aizz.
Đinh Sơn thở dài, nói:
– Khó được ba vị trưởng lão trung nghĩa song toàn như thế, ta há có thể phá hư tiết tháo của các ngươi, để ta tiễn đưa các ngươi theo công tử của mình vậy.
Ba gã trưởng lão cũng bị Cực Quang đâm thủng ngực mà qua, phun máu chết tại chỗ.
Chu Kỳ Thủy cắn răng giọng căm hận nói:
– Người làm việc không có hậu như thế, Đinh Sơn ngươi tất nhiên đoạn tử tuyệt tôn!
– Chậc chậc, đa tạ Kỳ Thủy huynh quan tâm đối với tiểu đệ.
Đinh Sơn nở nụ cười ưu nhã, trên mặt tựa hồ còn có thần sắc đắc ý, nói:
– Tiểu đệ đã sớm có con nối dõi, chỉ là một mực không ở bên người thôi. Yên tâm đi, giờ hắn đã thành tài, tương lai thành tựu tất nhiên không dưới ta. Ngược lại Kỳ Thủy huynh, nói chuyện ác độc như thế, tiểu đệ đã ghi hận trong lòng rồi, đợi sau này ta sẽ đi điều tra thân bằng tam tộc của lão ca một chút xem sao.
Hắn nói không chậm không gấp, không có bất kỳ sắc thái nào cả, giống như đang nói một chuyện vặt vãnh vậy, nhưng lọt vào tai mọi người lại nhịn không được run rẩy, hàn khí không ngừng tuôn ra từ trong đáy lòng.
Chu Kỳ Thủy tròn mắt muốn nứt, quát ầm lên:
– Súc sinh! Tội không liên quan đến người nha, ngươi làm như vậy toàn bộ Thương Minh đều sẽ không bỏ qua ngươi đâu.
Đinh Sơn nói:
– Đa tạ lão ca nhắc nhở, ta tin tưởng chư vị ở đây đều là loại quân tử thành tín, sẽ không nói lung tung chuyện hôm nay đâu.
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, không dám lên tiếng.
Từ Vạn Sâm xanh mặt nói:
– Đinh Sơn, nếu ngươi giết hai người chúng ta, thương hội Mạn Đa và Lôi Phong cũng sẽ không rơi trong tay ngươi đâu. Vạn Bảo Lâu và Kim Tiền Bang vẫn nhìn chằm chằm vào. Nếu ngươi có thể để cho ta hai người sống sót, chúng ta có thể nghe lệnh ngươi, tương đương với ngươi ở sau màn đồng thời khống chế thương hội ba nhà, đủ để trở thành tồn tại chống lại Vạn Bảo Lâu và Kim Tiền Bang rồi!
Đinh Sơn ôm quyền nói:
– Cảm tạ nhị vị lão ca suy nghĩ thay ta, bất quá ta đã coi các ngươi như dược liệu, tự nhiên đã nghĩ qua ứng đối kế tiếp rồi, đợi hai vị lão ca vừa chết, hai đại thương hội tự nhiên sẽ rơi vào tay ta.
– Ngươi...
Hai người đều thoáng cái ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy người trước mắt này tính toán không chút sơ hở, quá mức đáng sợ.
Từ Vạn Sâm thở thật dài nói:
– Đinh Sơn đại nhân, chúng ta xem như nhận thua, thua tâm phục khẩu phục. Từ Vạn Sâm ta nói như thế nào cũng là một phương hào kiệt, thanh danh vang vọng, không muốn bị ngươi nhục nhã. Sau chuyện hôm nay, mong ngươi không nên liên lụy đến người nhà ta.
Hắn vỗ mạnh một chưởng lên trán mình, lập tức bắn ra một đạo tơ máu, thân thể ngã trên mặt đất bỏ mình.
Chu Kỳ Thủy cũng tự biết không thể may mắn thoát khỏi, lúc này hai đầu gối quỳ xuống, trực tiếp dập đầu ba lạy với Đinh Sơn, ngậm lấy huyết lệ nói:
– Mới vừa rồi là ta nói lỡ, có chỗ đắc tội đại nhân mong đại nhân ta thứ, ngàn vạn không nên liên luỵ người nhà của ta.
“Phanh! ”
Chu Kỳ Thủy sau khi nói xong cũng đập mạnh đầu xuống đất một cái, lập tức chấn vỡ nham thạch, cả đầu vỡ nát, đại lượng máu tươi theo khe hở nham thạch chảy về bốn phía
Hai trong bảy đại thương hội, hai đại hội trưởng tên khắp thiên hạ lại chết thảm như vậy.
Càng thật đáng buồn chính là trước khi chết còn phải thấp kém đi cầu địch nhân như vậy.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, bi thương vô hạn lan tràn trong lòng.
– Quá thảm rồi, quá thảm rồi.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Bản thiếu gia thật sự nhìn không được rồi, cho nên ta định trở về ngủ một giấc, xua đuổi ác mộng này ra khỏi óc, Đinh Sơn đại nhân, hẹn gặp lại.
Hắn thoáng cái hóa thành lôi quang, liền muốn thoát ra đại điện.
– Vân Tiêu công tử lại tinh nghịch rồi, năm đó Đông Hải giết liền tám nghìn dặm hải vực, khắp biển cả đều là một mảnh đỏ tươi chói mắt, cũng không thấy công tử gặp ác mộng mà?
Thân ảnh Đinh Sơn lóe lên, cửu sắc cực quang tuôn ra từ trên người hắn, năm ngón tay liên đạn, giăng khắp mọi nơi, hóa thành một cái lưới lớn phô thiên cái địa, toàn bộ đại điện lập tức bị cửu quang bao phủ.
– Vẫn nên lưu lại làm con rễ ta đi thôi.
“Cách cách! ”
Thân ảnh Lý Vân Tiêu vừa chạm vào một đạo chanh quang, liền bắn ra, hóa ra chân thân, trên người tóe ra vô số hồ quang điện, ánh sáng diệu nhân.
Trở Cao Nguyên nắm lấy đao đứng lên, lớn tiếng nói:
– Phi Dương đại nhân, ta và ngươi liên thủ giết chết lão tặc này đi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, hắn cũng không phải chưa từng nghĩ muốn giết Đinh Sơn, đặc biệt người này cơ hồ có thể khẳng định chính là hung thủ hại chết Vũ Văn Bác, nhưng nếu buông tay đánh một trận ở đây, sợ rằng cả nửa thành Tân Duyên đều sẽ bị phá hủy.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.