Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2657: Tụ tập (1)




Đinh Bằng đột nhiên kinh hãi nói:
– Kinh Niên đại nhân, không thể động thủ! Đừng quên hiệp định giữa gia phụ và chư vị, nếu tùy ý động thủ, hư mất chuyện luyện đan, bộ phận vốn nên được tất cả đều để bồi thường đấy
Thân thể Kỵ Kinh Niên trì trệ, lúc này mới thu chưởng pháp vào, nổi giận quay về chỗ cũ, nhưng khí thế trên người lại theo lửa giận của hắn phập phồng bất định, khiến cho toàn bộ trong đại điện cực kỳ áp lực.
Nhưng ở tràng đều là cường giả, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, tiếp tục chuyện trò vui vẻ, lạnh nhạt phẩm rượu, chỉ có những tùy tùng và gia đinh là sắc mặt đại biến.
– Ngươi tốt lắm, đợi sau khi luyện đan xong, bổn tọa liền muốn hảo hảo chiếu cố vị Phong Hào Võ Đế đại nhân này.
Kỵ Kinh Niên trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, chậm rãi thu nạp khí tức trên người mình.
Lý Vân Tiêu nhét một linh quả giống như quả lựu vào miệng, sau khi tinh tế nhấm nuốt nuốt lúc này mới chậm rãi mở miệng nói ra:
– Ta có biết người, dường như tên là Kinh Niên gì đó. Lại nói ta với ngươi dường như không có ân oán gì a?
– Hừ hừ, không có ân oán? Ha ha! Đây là chuyện cười lớn nhất mà hôm nay bổn tọa nghe được đấy!
Trên mặt Kỵ Kinh Niên phủ một tầng sương lạnh, nói:
– Năm đó Bắc Vực Lạc Thủy Giản chi chủ Kỵ Thái Tuế ngươi có nhớ rõ không?
Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, liền hoảng hốt nói:
– Nghĩ tới, quả thật có nhân vật số má như vậy, chuyên môn bắt lấy nữ tử làm đỉnh lô, sau khi lấy nguyên âm lại sát hại. Năm đó sau khi bị ta biết được liền thuận tiện giết. Họ “Kỵ” vốn rất thưa thớt, Kỵ Thái Tuế kia hơn phân nửa là cha của ngươi rồi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều biến hóa, đồng thời lộ ra vẻ trơ trẽn.
– Ta nhổ vào!
Kỵ Kinh Niên tức giận nói:
– Đó là đại ca ta!
– Ah ah ah, không có ý tứ, ta nghĩ sai rồi.
Lý Vân Tiêu thật có lỗi nói:
– Bất quá đại ca ngươi tu luyện tà pháp, vốn đáng chết, không biết ngươi tu luyện có phải là tà pháp hay không?
Kỵ Kinh Niên cả giận nói:
– Ngươi bớt ở đây giả bộ làm người tốt đi! Đại ca ta tu luyện thuật gì có liên quan gì tới ngươi? Tóm lại thù này không đợi trời chung, ta tất báo!
Lý Vân Tiêu nhớ lại nói:
– Ta giết Kỵ Thái Tuế đã nhiều năm rồi, hơn nữa một mực đều dừng lại ở Bắc Vực, sao không thấy ngươi báo thù?
Kỵ Kinh Niên kêu rên một tiếng, nói:
– Bổn tọa lúc ấy vừa lúc tu luyện thần thông lợi hại, đến lúc xuất quan đi bốn phía tìm ngươi, mới biết được ngươi đã bị chết. May mà trời xanh có mắt, có thể cho bổn tọa tự tay báo thù rồi!
Khóe miệng tất cả mọi người đều lộ vẻ mỉa mai, nội tâm cười lạnh không thôi.
Mao Anh Ngạn kinh ngạc nói:
– Kinh Niên huynh, còn có chuyện thế này sao? Ta nhớ rõ trước khi Cổ Phi Dương ngươi rất rãnh rỗi mà, còn cố ý đi du lịch Tây Vực vài năm nữa. Ngươi có nhớ không, một đồ đề của ngươi, chính à thu lúc ở Tây Vực đấy!
Kỵ Kinh Niên mặt mo ửng đỏ, thoáng cái quýnh lên, khẽ nói:
– Ta đúng là đi Tây Vực tu luyện thần thông. Nếu biết huynh trưởng bị hại thì nhất định phải giết Cổ Phi Dương trước mới đi!
– Là ai muốn giết Cổ Phi Dương? Sao lại có người dã tâm còn lớn hơn cả ta thế.
Một đạo thanh âm du du dương dương truyền đến, mọi người thoáng cái nhìn lại cửa ra vào, chỉ thấy thoáng cái nhiều hơn mười người, đang từ ngoài cửa đi đến.
Lý Vân Tiêu ánh mắt mỉm cười, khẽ gật đầu với người tới.
Vào đúng là Lăng Vân Thập Nhị Đao, Trở Cao Nguyên không dám vô lễ, cũng kính trọng chắp tay với Lý Vân Tiêu, lúc này mới quét ánh mắt qua trong điện, cuối cùng rơi vào trên người Kỵ Kinh Niên, không khỏi Xùy~~ cười rộ lên, nói:
– Đại ngu ngốc, là ngươi muốn giết Cổ Phi Dương sao?
“PHỐC! ”
Mao Anh Ngạn trực tiếp phun ra một ngụm rượu, bị sặc đến mức ho khan kịch liệt.
Người còn lại cũng đều hơi giật mình, đánh giá Trở Cao Nguyên, không ít người cũng không nhận biết người này.
– Ngươi, ngươi nói cái gì?!
Kỵ Kinh Niên thiếu chút nữa đã tức đến ngất đi, cả đầu đều đỏ bừng, lửa giận bay thẳng lên ót.
Trở Cao Nguyên cười đùa nói:
– Đến đi, đến đi, đến đánh ta đi, chỉ cần ngươi dám động tay, chính là vi phạm khế ước với Đinh Sơn, vậy thì Cửu Âm Cửu Dương Phá Ách Đan không có phần ngươi nữa rồi, đại ngu ngốc.
“PHỐC! ”
Kỵ Kinh Niên đang muốn giết người nghe xong, liền tức đến phun ra một búng máu tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc.
– Ha ha, lão đại ngươi thật là xấu a.
Hoàng y nữ tử trong thập nhị đao che miệng mà cười? Người còn lại cũng nhịn không được cười vang, một mảnh ngã trái ngã phải.
– Ngươi, ngươi...
Kỵ Kinh Niên tức giận đến phát run, nguyên lực chấn động cường đại nhộn nhạo ra trên người hắn, lại vẫn gắt gao ngăn chặn, sợ mình thoáng cái không nhịn được lại xuất thủ.
Đinh Bằng vội vàng đứng dậy tiến lên, dẫn dắt bọn người Trở Cao Nguyên rời đi, nói:
– Chư vị đều là bất thế cường giả gia phụ mời đến, mong rằng cho Thiên Nguyên thương hội vài phần mặt mũi, không nên ồn ào gây chuyện nữa.
Trở Cao Nguyên nói:
– Tất cả mọi người không sai biệt lắm đã đến đông đủ, cha ngươi đâu? Sao lại để mọi người chờ lâu như thế hả?
Đinh Bằng trong lòng khó chịu, thầm nghĩ những người khác mới là đợi lâu, ngươi chỉ vừa mới đến sao lại dám nói đợi lâu, nhưng cũng không dám phàn nàn, vội vàng giải thích nói:
– Gia phụ có việc, sẽ lập tức đến ngay thôi.
– Ha ha, Trở Cao Nguyên tính tình của ngươi quá gấp đấy.
Đang nói, một đạo thanh âm tang thương lại hùng hồn hữu lực chợt truyền đến.
Ngoài cửa xuất hiện ba người, đều là diện mạo bất phàm, trên mặt phú quý, mỉm cười mà vào.
– Cha!
Đinh Bằng đại hỉ, vội vàng tiến ra đón.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, Đinh Sơn mặc dù không phải lần đầu hắn thấy, nhưng lần trước cũng không quá mức chú ý, hiện giờ nhìn kỹ, quả thật có một loại phong độ Vương giả.
Còn đôi mắt đối phương cũng hữu ý vô ý điểm qua người mình, tựa hồ đang mỉm cười thăm hỏi.
Đinh Sơn một thân áo lưới, môi trên có hai hàng ria mép, trên mặt thủy chung mang theo mỉm cười, chào hỏi từng người một.
Hai người bên cạnhđúng là hội trưởng thương hội Lôi Phong Chu Kỳ Thủy, và hội trưởng thương hội Mạn Đa Từ Vạn Sâm.
Lý Vân Tiêu nhớ tới lời Tô Liên Y nói, khó trách hai thương hội này lại xa cách này, thì ra là đi lại với Đinh Sơn, chỉ là không biết vì sao Đinh Sơn không tìm đến Tô Liên Y. Nếu liên hợp lực bốn nhà bọn hắn, có lẽ thật sự có thể đấu với Vạn Bảo Lâu cũng không chừng.
Đinh Sơn sau khi nói qua vài câu với từng người, nhân tiện nói:
– Kẻ hèn này ẩn lui Thương Minh nhiều năm, không thể tưởng được còn được nhiều bằng hữu như vậy cổ động, thật sự là cực kỳ cảm kích, cực kỳ vinh hạnh.
Mọi người cũng đều khách khí trả lời:
– Hội trưởng có mời, há có thể không tới.
– Có thể thấy viên thuốc này luyện thành, cũng là vinh hạnh của ta v… v…
Đinh Sơn thủy chung mặt mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ria mép, nói:
– Nếu mọi người đã cố tình, lời khách sáo ta cũng không nói nhiều nữa, ngày khác nếu có chuyện gì thương hội Thiên Nguyên ta giúp được, cứ việc tìm đến ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.