Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2656: Không coi ai ra gì (2)




Vạn Nhất Thiên vội hỏi:
– Làm sao có thể! Thần thông tuyệt đỉnh như vậy, ta cũng rất khó khăn mới lấy được đến tay, chỉ là lo lắng mà thôi. Ngươi cũng biết tính nết con người ta, trời sinh tính đa nghi mà thôi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Ngươi càng đa nghi, khiến cho ta cũng trở nên đa nghi rồi.
Vạn Nhất Thiên nở nụ cười xấu hổ, nói:
– Phi Dương, ta và ngươi giao tình nhiều năm, ta làm sao có thể đưa công pháp có vấn đề cho ngươi được chứ.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta tự nhiên tin tưởng lão ca rồi.
Hai người sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Vạn Nhất Thiên vài lần hỏi chuyện về Bá Thiên Luyện Thể Quyết, Lý Vân Tiêu đều tựa hồ có chỗ mịt mờ, tránh né đi.
Sau thời gian uống cạn chung trà, Lý Vân Tiêu liền cáo từ rời đi.
Vạn Nhất Thiên đứng ở bên cạnh đồng đỉnh, suy nghĩ bất định, sắc mặt càng ngày càng trầm.
– Không thể tưởng được hắn vậy mà tu luyện Bá Thiên Luyện Thể Quyết, hơn nữa là ngươi cho hắn.
Một giọng nói sâu kín vang lên, mang theo khiếp sợ và vẻ bất mãn.
– Đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi, không thể tưởng được Phi Dương vậy mà không chết, hơn nữa tựa hồ luyện xảy ra vấn đề.
Vạn Nhất Thiên trầm tư nói.
– Ah? Thần công yếu quyết kia có vấn đề?
Thanh âm kia hỏi.
– Cái đó sao ta biết được. Thần thông tuyệt thế như vậy đều là khắc trên chất môi giới truyền thừa, chỉ có thể truyền thừa một người, ta căn bản không biết nội dung.
Vạn Nhất Thiên cau mày nói:
– Ngươi không phải đã giao thủ với hắn sao? Nên biết rõ mới phải chứ?
– Hừ! Lần giao thủ kia không đề cập tới cũng được! Lần sau tuyệt sẽ không để hắn có quả ngon để ăn đâu!
Thanh âm kia sẳng giọng nói, mang theo một cổ oán giận.
Lý Vân Tiêu sau khi rời khỏi Vạn Bảo Lâ liền trực tiếp hóa thành một đạo lôi quang chạy như bay trên không trung, một lát sau liền xuất hiện ở trên không thương hội Thiên Nguyên.
– Vân Tiêu đại nhân, ta đang phái người đi tìm ngài đây.
Vừa tiến vào thương hội liền trông thấy Tô Hồng đang lo lắng không thôi, nói:
– Ai ngờ ngài đã sớm rời khỏi tĩnh nhã thánh địa, ta còn lo lắng hỏng việc, phái người đi tìm khắp nơi nữa.
Hắn vội vàng dẫn đường ở phía trước, dẫn Lý Vân Tiêu vào trong tổng bộ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có chút việc cần đi làm, Linh nhi đâu rồi?
Tô Hồng nói:
– Đại tiểu thư có việc tạm thời không có ở đây.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu dừng bước, hồ nghi nhìn hắn, nói:
– Hiện giờ đang vào thời khắc khẩn yếu, Linh nhi có chuyện gì lại đi ra ngoài?
Tô Hồng lắc đầu nói:
– Cái này ta không biết được.
Lý Vân Tiêu xoay đầu lại nhìn qua hành lang, lạnh nhạt nói ra:
– Để Linh Nhi tới gặp ta, nếu không luyện đan này ta sẽ không tham dự nữa.
– Ah, cái này...
Tô Hồng thoáng cái ngây dại, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói:
– Đại nhân, ngươi không thể nói không giữ lời như vậy ah, bảo ta làm sao ăn nói với hội trưởng đại nhân đây?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta thuận miệng nói lung tung đấy, đi thôi.
Tô Hồng một hồi im lặng, nội tâm cực kỳ nghi hoắc, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vội vàng mang theo Lý Vân Tiêu xuyên qua mấy cái hành lang gấp khúc, tiến vào trong một gian đại điện.
Trong điện thập phần rộng rãi, hai ba mươi người trong đó tuyệt không chen chúc, vẫn lộ ra phi thường trống trải.
Lý Vân Tiêu và Tô Hồng vừa mới vàotrong, tất cả thanh âm đang nói chuyện với nhau đều dừng lại, hơn mười đạo ánh mắt đều liếc qua.
Bị chúng nhiều cường giả chằm chằm vào, Tô Hồng toàn thân run rẩy thoáng một phát, nhưng trong nháy mắt đã nhẹ nhàng thở ra. Những người kia tất cả đều nhìn về phía Lý Vân Tiêu đi, vừa rồi chẳng qua chỉ nháy mắt hắn đã có cảm giác như hư thoát, vội vàng cúi đầu, làm ra thủ thế mời dẫn Lý Vân Tiêu vào trong đó.
Lý Vân Tiêu tự nhiên sẽ không cảm thấy luống cuống, khóe miệng có chút giơ lên, liền bước vào trong đó.
Ở đây ngoại trừ hơn mười vị cường giả ra, cũng có không ít tùy tùng và gia đinh của thương hội Thiên Nguyên, đều lạnh lùng nhìn hắn, trong đó hơn phân nửa đều là người Lý Vân Tiêu có biết.
Ở phía trước nhất có một cái vương tọa trương điêu Long trống không, hẳn là lưu cho Đinh Sơn, ở dưới tay trái ngồi hai người, theo thứ tự là Đinh Bằng và Cảnh Thiểu Nghi.
Một người lộ ra thần sắc sợ hãi, một người khác thì mặt mũi tràn đầy lửa giận, trong đôi mắt sát ý dạt dào, bộ dạng như vậy hiển nhiên là đang cực lực khắc chế sát ý và lửa giận trong lòng.
Lý Vân Tiêu cũng nhìn thấy hắn, biết rõ tất nhiên là thương hội Thiên Nguyên tất nhiên sẽ ra mặt đưa hắn vê. f
Ba vị trưởng lão Lưu Minh Phủ cũng đều ở đây, tổn thương trên người Cảnh Minh tựa hồ tốt lên rất nhiều, mở to lấy hai mắt nhìn vào hắn.
Toàn bộ người trong tràng đều cảm thấy được khí tức bất thiện trên người ba người này, bộ dáng như muốn xem trò vui.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng Xùy~~ cười một tiếng, trực tiếp đi đến trước chiếc ghế mà Tô Hồng dẫn đến, vung trường bào lên liền ngồi xuống. Hơn nữa trực tiếp cầm lấy linh quả linh tửu bên người, không coi ai ra gì ăn uống lấy.
– Hừ, kiêu ngạo thật lớn ah!
Rốt cục có người không nhịn được, hừ lạnh, nhưng lại không phải Lưu Minh Phủ.
Trên ghế ngồi ở đối diện, một gã lão giả thiết diện lông mày dài, trong ánh mắt mang theo một tia trào phúng không chút che giấu, lạnh lùng nói:
– Người nào đó còn cho mình là Phong Hào Võ Đế đấy, lại không coi ai ra gì như vậy.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, tựa hồ cũng không nghe thấy, vẫn ăn lấy đồ của mình.
Mọi người ở đây lúc vừa vào hắn đã thấy rõ hết, ngoại trừ một hai cường giả tương đối trẻ tuôira, mặt khác đều là tồn tại thành danh đã lâu, có mấy vị lúc kiếp trước của hắn đã có thanh danh hiển hách rồi.
Vị lão giả thiết diện lông mày dài này chính là một trong số đó, tên là Kỵ Kinh Niên.
Mọi người thoáng cái đều xốc tinh thần, trong nội tâm mừng thầm, cuối cùng có người xuất đầu rồi, hơn nữa trong bọn hắn cũng coi như có thực lực phi phàm, có thể thử xem sâu cạn của Lý Vân Tiêu này.
Nhưng ai ngờ Lý Vân Tiêu chẳng quan tâm, tiếp tục “Bẹp bẹp” ăn lấy linh quả, “Ọt ọt ọt ọt” uống vào linh tửu, một chút nhã nhặn cũng không có.
“Phanh! ”
Kỵ Kinh Niên rốt cục nổi giận, vỗ một chưởng lên mặt bàn, hai mắt trợn tròn nhì chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, quát:
– Nói chính là ngươi đấy!
Tất cả linh tửu linh quả trên bàn bị hắn vỗ lấy đều bay lên không trung không ngừng quay cuồng.
Một gã lão giả áo bào xanh lão bên cạnh lại vuốt lấy chòm râu nhỏ bé, nhẹ nhàng giơ tay lên, năm ngón tay chúp lấy, liền định trụ số rượu và trái cây kia, chậm rãi trở xuống mặt bàn, không khác gì lúc trước cả.
Lão giả kia tên là Mao Anh Ngạn, cũng là cường giả thành danh đã lâu.
Lý Vân Tiêu vẫn chậm rãi ăn lấy trái cây, xem như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
– Khinh người quá đáng!
Kỵ Kinh Niên giận dữ, thoáng cái tại chỗ bay lên trời, song chưởng vẽ một vòng trước người, chưởng phong lăng lệ ác liệt bay loạn mọi nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.