Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2629: Người hiền bị lấn (2)




Xa Vưu áy náy nói:
– Xin lỗi, là ta không có nắm chắc độ mạnh yếu, vậy để cho ta bổ thêm một quyền đi, lần này nhất định để cho Bành Việt trưởng lão nằm giường bốn tháng, để cho Trưởng Lão Đại Nhân có thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Bành Việt nằm trên mặt đất, vẻ mặt đều là vẻ khẩn cầu, không ngừng hướng hai người muốn nói, nhưng vừa lên tiếng liền phun huyết, hoàn toàn không ra tiếng, chỉ có thể không ngừng huy động hai tay.
Phanh!
Xa Vưu trực tiếp đạp xuống một cước, ngực trong nháy mắt lún sâu, một ngụm lão huyết phun ra mấy thước.
– Lúc này có thể nghỉ ngơi bốn tháng rồi? Trưởng Lão Đại Nhân, nhớ suy nghĩ thật kỹ a.
Ánh mắt Xa Vưu lạnh lẽo, lần thứ hai đá ra một cước, đem Bành Việt đá bay, bay thẳng đến đỉnh Vân Hải.
Tất cả mọi người sắc mặt tái nhợt, không ít hiện lên vẻ giận dữ, nhưng không dám hé răng.
Cũng may Bành Việt làm người âm hiểm, hầu như không có bằng hữu gì, hơn nữa mới vừa rồi cùng Vi Thanh thông đồng, để cho tất cả mọi người không có cảm tình gì, nên không ai nguyện ý đứng ra.
Ba ba ba!
Xa Vưu vỗ tay vài cái, trở lại bên cạnh Lý Vân Tiêu nói:
– Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Ai, để bảo đảm Trưởng Lão Đại Nhân có khả năng tu dưỡng bốn tháng trở lên, ta bất đắc dĩ phế đi một nửa Đan Điền của hắn, mặc dù thương thế được rồi, cũng vô pháp ngưng tụ Đế Khí, thực lực cũng rơi xuống dưới Vũ Đế.
Chi!
Tất cả mọi người đột nhiên hút một ngụm lãnh khí, hoảng sợ nhìn hai người này, tất cả đều cảm thấy sợ.
Mặc dù là Sư Khang Thừa sắc mặt cũng tái nhợt, nghĩ cái này quá mức tàn nhẫn a. Để cho một Cửu Tinh Vũ Đế cường giả rơi xuống đến Vũ Tôn cảnh giới, cái này là chân chính sống không bằng chết a!
Nhưng hắn biết thế cục lúc này không giống bình thường, phải dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp tất cả, khoái đao trảm loạn ma, đỡ Phi Nghê lên thượng vị, bằng không kéo càng lâu càng lúc càng phiền phức.
– Hừ, đây là hắn tự tìm, đáng đời! Coi Bản Thiếu dễ khi dễ sao, Bản Thiếu cũng không phải người hiền lành gì, đối phó loại không thức thời vụ này, trực tiếp giết là được, thực sự là cho mặt không biết xấu hổ.
Lý Vân Tiêu nhỏ giọng thầm thì vài câu, nhìn ánh mắt mọi người sợ hãi, lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười, hì hì nói:
– Chư vị đừng hiểu lầm, vừa rồi ta là hồ ngôn loạn ngữ, nghìn vạn lần đừng để trong lòng.
Tất cả mọi người mặt đầy hắc tuyến, thủ đoạn tàn nhẫn cùng lời nói lạnh như băng kia, làm sao có thể không để bụng.
Lô Nguyên xanh mặt nói:
– Vân Tiêu công tử công nhiên đối phó người phản đối, là trái với quy củ của Long gia trưởng lão viện, mặc dù Phi Nghê leo lên Tông Chủ vị, nội tâm mọi người cũng không phục.
– Nga, vậy sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mọi người nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, con người của ta tôn trọng nhất là quy củ môn phái người khác, chính là nhập gia tùy tục a. Chỉ là bản thân Xa Vưu nhìn Bành Việt không vừa mắt, lúc này mới ra tay, không có quan hệ gì tới ta. Mọi người nghĩ thoáng một chút có được hay không, không nên mặt ủ mày chau, sự tình không có phức tạp như thế.
– Đúng đúng, là tự ta thấy người kia không vừa mắt, cho nên tiện tay đánh hắn vài cái.
Xa Vưu lo lắng nói.
– Bất quá cũng kỳ quái, ta nói Vân Thiếu, sao thời điểm ở trước mặt Vi Thanh, không thấy những người này đứng ra giữ gìn tôn nghiêm cùng quy tắc, tất cả đều không lên tiếng?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây chính là người hiền bị lấn, ngươi cho một chút sắc mặt tốt, bọn họ sẽ xán lạn lên, cho chút màu sắc liền mở phường nhuộm. Cho nên vẫn là làm ác nhân tốt. Đợi lát nữa ngươi xem ai không vừa mắt, trực tiếp giết là được, không cần lo lắng cảm thụ của ta, ta không quen bọn họ.
– Tốt.
Xa Vưu gật đầu một cái nói:
– Nói rất có đạo lý.
Hắn lăng không một trảo, đem Tu Di Vô Ngã kiếm chộp trong tay, múa qua múa lại, nhưng sát khí trên người liên tiếp kéo lên, làm cho mấy trượng xung quanh kết ra Hàn Băng.
Sắc mặt tất cả trưởng lão đều khó coi, đồng thời cảm thấy một trận xấu hổ và giận dữ, làm trò trước mặt tất cả Long gia đệ tử, mặt không biết để đâu a.
Lý Vân Tiêu cười khả ái hỏi:
– Xin hỏi có vị trưởng lão nào không đồng ý Phi Nghê kế vị, xin đi về phía trước một bước.
Bá!
Tất cả trưởng lão không tự chủ được đều lui về phía sau một bước.
Lý Vân Tiêu hài lòng gật đầu nói:
– Ý kia là tất cả mọi người đồng ý, thấy chư vị đồng tâm hiệp lực như vậy, ta rất vui mừng. Tin tưởng có chư vị phụ trợ, Phi Nghê nhất định có thể đảm nhiệm được rất tốt. Ngài nói đi, Lô Nguyên đại nhân?
Sắc mặt Lô Nguyên hết sức khó coi, nhưng hắn vừa thoáng do dự, nhất thời một cổ sát ý giống như thực chất xâm nhập vào trong cơ thể, nhịn không được rùng mình một cái.
Huống chi thời khắc này Long gia, Phi Nghê cũng đích thật là một nhân tuyển, vô luận tìm ai ra kế vị, sợ là đều khó làm kẻ dưới phục tùng.
– Không sai, Phi Nghê người mang Long Nguyên Phượng Quang, lại là nhân tuyển Tông Chủ đại nhân khâm định, nàng kế vị là thích hợp nhất.
Lúc này Lô Nguyên tỏ thái độ, đồng thời quỳ một chân trên đất bái nói:
– Thuộc hạ Lô Nguyên gặp qua Phi Nghê Tông Chủ đại nhân.
Phi Nghê cổ quái trừng Lý Vân Tiêu một cái, nhưng tràn đầy tiếu ý ngọt ngào, dịu dàng cười nói:
– Lô Nguyên trưởng lão khách khí, mau đứng dậy đi.
Nàng tiến lên nâng Lô Nguyên dậy.
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
– Không cần tự mình tiến lên nâng, lão già kia không biết phân biệt, mấu chốt là còn không có bản lãnh gì, nhưng cậy già lên mặt thì một cái so với một cái lợi hại, sau này nếu không nghe lời, trực tiếp giết là được. Thiên hạ này cái gì cũng thiếu, chính là ngưu bức là không thiếu.
Lời của hắn nhất thời để cho các trưởng lão liên can trong lòng rùng mình, nhìn nhau một cái, đều là giận mà không dám nói gì.
Nhưng ngẫm lại hành vi của nhóm người mình, lúc trước bị Vi Thanh áp chế không dám lên tiếng, hiện tại lại bị Xa Vưu áp chế không dám lên tiếng, đích thật là không có bản lãnh gì, gương mặt không khỏi đỏ hồng.
Phi Nghê cáu giận nói:
– Không được nói bậy. Mỗi một vị trưởng lão đều là trụ cột Long Gia, cộng đồng chứng kiến cùng trải qua Long gia huy hoàng, địa vị siêu nhiên, thiên hạ kính ngưỡng.
Nàng nói vẻ mặt thành kính, nhưng trong lòng thì vui cười không ngớt, biết Lý Vân Tiêu là cố ý hát mặt đen, để cho nàng đến hát mặt đỏ, tranh thủ hảo cảm của tất cả trưởng lão.
Dù sao tư lịch của nàng còn thấp, hơn nữa thực lực không đủ chấn nhiếp toàn bộ Long gia, mặc dù thượng vị, tương lai phiền phức chỉ sợ cũng không ít, hiện tại mượn cơ hội trước mắt trấn áp tất cả trưởng lão, ngày sau phiền phức liền thiếu hơn phân nửa.
Quả nhiên sắc mặt chư vị trưởng lão mới khá hơn, đồng thời hơi lộ ra vẻ cảm kích.
Lý Vân Tiêu phất phất tay nói:
– Tùy nàng a, ta người này không thích nghe chít chít méo mó, chỉ nhìn người khác làm sao mà thôi. Hôm nay Bản Thiếu liền đem từ tục tĩu nói trước, nếu người nào dám gây phiền toái cho Phi Nghê, ta liền giết tam tộc của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.