Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2596: Xấu hổ và giận dữ (1)




Trần Thiến Vũ vội hỏi:
– Khâu Mục Kiệt đại nhân nói rất đúng, nếu chúng ta bị hắn đánh tan, không chỉ có Viên đại nhân không may, hắn lại lẻn xuống, Vân Tiêu đại nhân cũng phiền phức.
Hoàng Phủ Bật cười lạnh nói:
– Xem ra các ngươi đối với Cổ Phi Dương rất có lòng tin. Ta cũng mong hắn có thể chịu được, bởi vì Bổn Tọa rất muốn tự tay giết hắn. Hiện tại vẫn là trước để cho ta tới hưởng thụ bữa ăn ngon của Viên đại nhân đi!
Một đạo quang mang ở trong tay hắn ngưng tụ, mạnh mẽ đập xuống.
Tia sáng kia ở trên không trung phóng đại, hóa thành Bàn Cổ Phiên, trực tiếp quấy nhất phương phong vân, hướng đỉnh đầu của Viên Cao Hàn cắm xuống.
Boong boong tranh!
Bốn phía Bàn Cổ Phiên không ngừng toát ra Pháp Tắc Chi Liên của Giới Thần Bi, thốn thốn vỡ nát, ánh sáng huyền phù ở trên Giới Thần Bi lưu chuyển, thoáng cái quang mang đại thịnh.
Một đoàn bạch quang từ trong Giới Thần Bi tuôn ra, toàn bộ thân bia lóe lên, sau một khắc trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Bàn Cổ Phiên, mạnh mẽ đụng vào!
Thế Giới Chi Lực xoay tròn, đem tất cả lực lượng bốn phía vắt nát bấy.
Ầm!
Hai kiện Huyền Khí đánh lại, bầu trời một trận hoảng động, đều tự tách xa nhau.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Khắp bầu trời lóe lên quang ảnh kim sắc, Pháp Tắc Chi Liên ngưng tụ thành mạng nhện, đều vỡ nát.
Quang mang trên Giới Thần Bi cũng thoáng cái ảm đạm, khôi phục thành dáng dấp phổ thông, lẳng lặng huyền phù ở cách đó không xa, tựa hồ không có linh tính.
– Hừ, chỉ là một đạo Cấm Chế mà thôi.
Hoàng Phủ Bật cười lạnh một tiếng, tay bấm niệm thần chú đánh vào Bàn Cổ Phiên, “Phanh”, đột nhiên triển khai, lần thứ hai lăng không bay đi.
Giới Thần Bia không có phản ứng, sau khi Pháp Tắc Chi Liên bị phá, tất cả tựa hồ không có quan hệ gì tới nó.
– Mọi người cẩn thận.
Thân ảnh Khâu Mục Kiệt lóe lên liền tiêu thất ở tại chỗ, sau đó một lợi trảo ở trên không hiện ra, hướng trên người Hoàng Phủ Bật chém tới.
Xuy!
Bầu trời bị nắm ra năm cái khe, nhưng mất đi tung tích của Hoàng Phủ Bật.
Lúc thân ảnh của Khâu Mục Kiệt hiện ra, đầy người có lân giáp hộ thể, đuôi dài giương lên, liền hướng phía sau điểm tới.
– Thiên Mạch độc châm!
– Hừ, chắp vá lung tung, ấu trĩ, cấp thấp!
Độc châm kia đánh vào trong bóng tối, đột nhiên đuôi châm màu đỏ thẩm bị kiềm hãm, bị hai ngón tay kẹp lấy.
Thân ảnh của Hoàng Phủ Bật nổi lên, khuôn mặt châm biếm.
– Phong tử Thuật luyện sư trong truyền thuyết, lại là hầu tử xiếc ảo thuật.
Khâu Mục Kiệt mặt âm trầm, hừ lạnh nói:
– Có gan chớ tránh, nhận một cước của lão phu!
Hắn lăng không xoay người, đá mạnh ra ngoài một cước, kim quang vén lên, một chữ “Đế” hiện ra.
Hoàng Phủ Bật biến sắc, chỉ cảm thấy một cổ Sơn Nhạc đè xuống, ngực dâng lên một ngụm khó chịu.
Hắn giơ tay lên, nộ quát một tiếng vỗ xuống!
Tuy cảm thụ được một cước này bất phàm, nhưng hắn tự cho mình cao, há có thể tỏ ra yếu kém!
Ầm ầm!
Một chưởng vỗ lên Đế Thính chi túc, cả người hắn bị chấn đến khí huyết quay cuồng, thoáng cái liền bay ra trăm trượng, còn bị cổ khí tức kia đánh lui không ngừng, một lúc sau mới dừng lại được.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt khó coi, lực lượng trong cơ thể hỗn loạn không thể tả, thương thế thoáng cái bị động, trạng thái kịch liệt ngã xuống.
– Hừ, Phệ Hồn Tông chủ cũng không gì hơn cái này, xem ra là ta quá lo lắng.
Khâu Mục Kiệt thu chân, trong mắt lóe lên khinh miệt.
Phốc!
Hoàng Phủ Bật lửa giận công tâm, rốt cục nhịn không được phun ra một búng máu, thân thể khẽ run.
Trước đó hắn cùng Thiên Tinh Tử, Lý Vân Tiêu liều mạng, còn rơi vào tẩu hỏa nhập ma, tuy được Nam Khâu Vũ đúng lúc kéo về, nhưng thân thể đại thương, chỉ bất quá vừa ổn định mà thôi. Vốn cho rằng đối phó mấy Cửu Tinh đỉnh phong là dễ như trở bàn tay, nhưng không nghĩ mới một chiêu liền bị đánh hộc máu.
– Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn!
Bắc Quyến Nam quát, một đạo Kiếm mang bay ra, trực tiếp chém tới!
Hoàng Phủ Bật không dám khing thường, nổi giận gầm lên một tiếng, lăng không một trảo.
Bàn Cổ Phiên rơi ở trong tay, không ngừng xoay tròn, mạnh mẽ đánh tới kiếm phong.
Thình thịch…
Kiếm ảnh thật lớn bị chấn nát.
Hắn lần thứ hai bị phản chấn lùi lại mấy bước, một ngụm tâm huyết xông lên cổ họng, mạnh mẽ nuốt xuống, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ cực độ.
Bất luận là Khâu Mục Kiệt hay Bắc Quyến Nam, đều có thể nói là người nổi bật trên Võ Đạo, cách Siêu phàm nhập thánh cũng chỉ là một bước.
Bắc Quyến Nam càng có nhục thân đại thành, đã từng là Thần Cảnh cường giả, ở Vũ ý muốn vượt xa mọi người.
– Nguyên tưởng rằng một chuyện rất đơn giản, nghĩ không ra còn phải đại động can qua như vậy.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Bật đầy vẻ lo lắng, quát:
– Tất cả chư vị trưởng lão ra đi, giúp ta thắt cổ những người này!
– Vâng, Tông Chủ đại nhân!
Trên bầu trời lần thứ hai hiện ra sáu đạo thân ảnh, chính là Phệ Hồn Tông trưởng lão, duy chỉ có không gặp Phó Tông Chủ Tập Ngọc Luân. Lúc trước Tập Ngọc Luân bị thương quá nặng, sau khi trở về liền trực tiếp bế quan.
Sắc mặt mấy người Khâu Mục Kiệt đại biến, tuy trong sáu gã trưởng lão cũng có không ít bị thương, nhưng tổng thể mà nói vẫn chưa trở ngại, vừa đứng ở trên trời cao, liền tựu như Định Hải Thần Châm, có cảm giác đại cục đã định.
Ánh mắt Bắc Quyến Nam phát lạnh nói:
– Hoàng Phủ Bật ta đến ứng phó, sáu người khác các ngươi nghĩ biện pháp.
Hắn giơ kiếm lên, một bước liền xuất hiện ở trước người Hoàng Phủ Bật, đâm tới.
Hoàng Phủ Bật mặt âm trầm, theo thế kiếm kia thả người trở ra, quát:
– Đừng để ý ta, nhanh giết mấy người khác!
Sáu gã trưởng lão ánh mắt ngắm một cái, một người trong đó nói:
– Tất cả mọi người cẩn thận một chút, ba người này đều không phải loại hiền lành gì, không nên khinh thường.
Người còn lại nói:
– Bất tất sợ hãi, cũng chỉ có Phong tử kiệt vướng tay chân một chút, phái hai người đối phó là được. Động thủ đi!
– Vâng!
Mấy người còn lại lên tiếng trả lời, trong nháy mắt xa nhau, hóa thành quang mang bất đồng lao xuống phía dưới.
Viên Cao Hàn ở trung ương Cổ Trận bàn, sắc mặt trầm ngưng, mi tâm nhíu lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó đánh ra một đạo ấn quyết.
Nhất thời không gian xung quanh Cổ Trận bàn biến đổi, một đạo lam quang lóe ra, hóa thành đại kỳ phấp phới.
Trong cờ xí truyền đến tiếng trống trận, sát ý phi nhanh.
Một gã trưởng lão rơi vào trước nhất thân thể bị kiềm hãm, sát khí trùng thiên trong chiến kỳ hầu như ngưng tụ thành thực chất, chấn ở trên người hắn, làm hắn cả kinh liên tiếp lui về phía sau.
– Mọi người cẩn thận!
Hắn vội vàng quát.
Lúc này một đạo Kiếm mang ngang trời chém tới, Trần Thiến Vũ tích súc sức mạnh, dẫn đầu chém xuống.
Sau đó hồng quang khắp bầu trời, Phi Nghê cũng hóa thành Thiên Phượng Pháp Thân, hỏa diễm cuồn cuộn khắp bầu trời, như là Giang Hà từ bốn phía chiến kỳ chảy qua, hướng sáu người kia đốt đi.
Tuần Thiên Đấu Ngưu cũng phát ra tiếng hô trầm thấp, đi đến trung ương.
Ánh mắt Khâu Mục Kiệt đông lạnh, Thần Thức trực tiếp tập trung sáu người kia, nếu có cơ hội sẽ toàn lực xuất thủ, để cầu nhất kích tất sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.