Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2531: Thần Ý Tử Kim Trùng (2)




Tả Thừa trong lòng hơi sợ, hắn cũng không biết cái gì là Thần Ý Tử Kim Trùng, nhưng biết nhất định là thứ khó lường, hắn hiện giờ chỉ muốn mình an toàn còn sống rời đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Các ngươi đến dưới núi chờ chúng ta.
– Cái gì?
Tả Thừa sững sờ, lỗ tai run rẩy.
Lý Vân Tiêu đã sớm nhìn ra trong lòng hắn khổ sở thế nào, cười nói:
– Các ngươi đến dưới núi chờ ta, tạm thời không cần dùng đến nữa.
– Vâng, vâng! Đại nhân!
Hắn đại hỉ, kích động đến cơ hồ muốn khóc, nhìn thoáng qua sơn mạch đã hoàn toàn bị hủy hoại liền vội vàng quay người mang theo mọi người xuống núi.
Ở bên trong sơn mạch, trên một khối đất trống, đột nhiên xuất hiện ba đạo nhân ảnh, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, thất tha thất thểu, một người trong đó còn miệng lớn thổ huyết.
– Mạch Tu đại nhân, làm sao bây giờ? Người đến quá mạnh mẽ, sợ rằng chuyện nơi này phải bại lộ rồi.
Một gã áo bào tro nói, hắn tay che ngực, tràn đầy máu tươi rỉ ra, đã bị kiếm khí của Lý Vân Tiêu đả thương tâm mạch.
Sắc mặt Mạch Tu cũng xám trắng, âm trầm nói:
– Hỏi Túc Bình xem thử.
Hai tay của hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết, trực tiếp đánh vào trong hư không trước người.
Một đạo trận pháp hình tròn ngưng tụ thành trước người, sau đó từ từ mở ra thông đạo, một đạo ấn phù xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, kích • bắn vào trong thông đạo.
Một lát sau, không gian có chút chấn động, một đạo thân ảnh nhàn nhạt hiện ra, lắc lư trước trận pháp, đúng là Túc Bình, chỉ có điều chỉ là một đạo hình chiếu, cũng không phải là bản thể.
Mạch Tu cả kinh nói:
– Chuyện này đã bắt đầu sao?
Sắc mặt Túc Bình vẫn bình tĩnh, nói:
– Sắp, các ngươi cũng không ngăn được những người kia sao?
Mạch Tu đỏ mặt lên, tràn đầy vẻ xấu hổ nói:
– Không ngăn được, hơn nữa...
Hắn nhìn thoáng qua hai người còn lại sau lưng, hai mắt ửng đỏ, nhịn không được ứa nước mắt.
Túc Bình an ủi:
– Ngươi không cần tự trách, có thể còn sống trở về là tốt rồi. Chỉ có điều người đến rốt cuộc là người phương nào? Là cao thủ Phệ Hồn Tông sao?
Mạch Tu lắc đầu nói:
– Những người kia đều phi thường lạ mặt, hẳn không phải.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia thần sắc sợ hãi, nói:
– Trong đó có một gã thiếu niên, nhìn qua tuổi không khac Túc Bình lắm, thập phần khủng bố. Du Tàng và các trưởng lão khác chính là bị hắn giết, hơn nữa chỉ dùng một chiêu, một chiêu kia mạnh kinh thiên động địa, sợ là... Sợ là đã đến trình độ tông chủ đại nhân rồi.
Hai gã trưởng lão sau lưng toàn thân cũng run lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
– Tuổi tương tự ta, trình độ tông chủ đại nhân?
Đồng tử Túc Bình co rụt lại, một đạo hàn mang xẹt qua, lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ là người nọ?
– Là ai?
Mạch Tu cả kinh, hắn nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra là ai, lại không nghĩ Túc Bình thậm chí lại có suy đoán
Túc Bình bình tĩnh nói:
– Ta cũng chỉ hơi chút suy đoán thôi, chưa hẳn chuẩn xác. Gần đây chuyện thành Hồng Nguyệt các ngươi cũng đều nghe nói chứ?
Mạch Tu nói:
– Tự nhiên nghe nói, kinh thiên như thế..., ah, Túc Bình chẳng lẽ nói đó là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân — Lý Vân Tiêu?!
Túc Bình nói:
– Niên kỷ ngang ta có thể có thực lực như thế, phóng mắt thiên hạ cũng chỉ có hắn thôi. Nhưng hắn tới Vô Pháp Thiên này làm gì? Không có đạo lý ah.
Mạch Tu kinh hãi nói:
– Mặc dù Lý Vân Tiêu kia được truyền vô cùng kì diệu, nhưng ta cũng không cho rằng hắn lại khủng bố như vậy.
Túc Bình nói:
– Trước mặc kệ, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Chúng ta chính là Vạn Tinh Cốc, trong thiên hạ ai có thể cản chúng ta? Ba vị trưởng lão theo ta cùng nhau vào đi, bọn hắn muốn tìm được cửa vào cũng phải cần một thời gian.
Mạch Tu và ba người vội vàng theo hình chiếu Túc Bình cùng đi vào trong lối kia.
Bỗng nhiên bước chân Túc Bình ngừng lại.
– Làm sao vậy?
Trong lòng Mạch Tu khẽ giật mình, hỏi.
Túc Bình cười khổ một tiếng, nói:
– Bọn hắn đã đến.
– Cái gì?!
Ba người Mạch Tu đều cả kinh, vội vàng xoay người lại, cả vùng đất trống rỗng kia, chỉ có tử hôi chi khí phiêu đãng đầy trời, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Mạch Tu nói:
– Túc Bình đa nghi quá rồi? Chúng ta đã đi vòng thật lâu mới tới đây, bảo đảm sau lưng không người a..
Hai trưởng lão khác cũng khẽ gật đầu, không tin bị người theo dõi.
Túc Bình sắc mặt bình tĩnh cất cao giọng nói:
– Ba vị nếu đã đến, liền trực tiếp hiện thân đi. Các ngươi phải đối mặt có thể là cả Vạn Tinh Cốc, chút mánh khóe ấy làm được gì? Chỉ có thể tự hạ thân phận mà thôi.
– Hắc hắc, tiểu tử này có ý tứ.
Không trung truyền đến tiếng cười lặng lẽ của Khâu Mục Kiệt, sau đó không gian có chút xoay chuyển, một đạo ánh sáng màu xanh lập loè, đột nhiên phóng đại thành một đạo khe hở, thân ảnh ba người từ trong đó hiện ra.
Ba người Mạch Tu lập tức mặt xám như tro, toàn bộ đều cứng lại.
Túc Bình nhìn ba người, nói:
– Quả thật không phải người Phệ Hồn Tông, có dám báo ra tên họ không?
Khâu Mục Kiệt nhướng mày, nói:
– Lực lượng chấn động trên người tiểu tử này thật kỳ quái, ồ, đây là có chuyện gì?
Sắc mặt Túc Bình biến hóa, nhưng thoáng cái liền khôi phục bình thường, nói:
– Vị này có thể cảm ứng được khí tức trên người ta hẳn là Đại thuật luyện sư cửu giai a.
Khâu Mục Kiệt hắc hắc nói:
– Chỉ có Thuật Luyện Sư cửu giai mới có thể cảm ứng được ngươi sao? Xem ra ngươi rất tự tin đối với bản thân a?
Túc Bình nói:
– Một chút tự tin vẫn phải có. Ba vị đã không chịu báo danh hào, vậy ít nhất cũng nên nói ro ý đồ đến chứ?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Nghe nói trong núi này có một đầu quái thú Cự Lộc, ngươi có thấy qua chưa?
Túc Bình nhíu mày nói:
– Cái này thứ cho ta không cách nào trả lời.
– Ha ha, vậy chính là đã thấy rồi!
Khâu Mục Kiệt nhe răng lè lưỡi liếm bờ môi vài cái, nói:
– Giáo quái thú kia cho ta sẽ không còn chuyện gì nữa.
Túc Bình nói:
– Thật có lỗi, không giao được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mục Kiệt huynh, ngươi xông vào đi, con Cự Lộc kia ở ngay bên trong đấy.
Đồng tử Túc Bình đột nhiên co lại, trên mặt kinh hãi nói:
– Mục Kiệt huynh? Ngươi là Phong tử Khâu Mục Kiệt?
– Ha ha ha!
Khâu Mục Kiệt cười ha hả, nói:
– Không thể tưởng được một tiểu oa nhi cũng biết danh tự bổn tọa.
Ánh mắt Túc Bình hơi đổi, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
– Như vậy vị chính là Lý Vân Tiêu danh tiếng đang thịnh, quấy khiến thành Hồng Nguyệt long trời lỡ đất kia sao?
Không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, tựa hồ trong lòng đã thập phần khẳng định, có lẽ là không cần Lý Vân Tiêu trả lời, ánh mắt của hắn tiếp tục chuyển động, rơi vào trên người Trần Thiến Vũ nói:
– Như vậy vị đại nhân này lại là người phương nào?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Không thể tưởng được ta vậy mà nổi danh như vậy, tùy tiện một tên điểu nhân cũng có thể đoán ra thân phận của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.