Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2509: Đi ở tùy ý




Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói
– Dùng năng lực của bọn hắn, muốn tránh thoát điều tra, dễ dàng đến cực điểm.
Lý Vân Tiêu cau mày lại, Khâu Mục Kiệt nói rất đúng, dùng năng lực của Thiên Tư, nếu là muốn tránh thì quả thật rất khó tìm được.
Cái này cũng chứng minh Thiên Tư đích thật đã bị trọng thương, giống như mình thấy trong Đồng thuật vậy.
Liễu Phỉ Yên nói:
– Nếu hắn đã cố tình trốn, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện đâu. Vân Tiêu, không bằng ngươi trước theo chúng ta quay lại Hóa Thần Hải, một khi có tin tức Thiên Tư lại xuất động, hơn nữa mượn lực Hóa Thần Hải, có vết xe đổ của Thánh Vực, nắm chắc sẽ rất lớn đấy.
Huyền Hoa nói:
– Đúng vậy a, ta đối với chuyện của ngươi những năm gần đây cảm thấy rất hứng thú đấy, quay về nói cho ta nghe một chút đi.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra ngượng nghịu, trầm tư một hồi mới nói:
– Ta còn có chuyện khác nơi thân, trước không thể về với các ngươi được, nửa năm sau Kỳ Thắng Phong ước hẹn với Hóa Thần Hải ước hẹn, ta nhất định sẽ đến.
– Cái gì? Nửa năm?!
Huyền Hoa cả kinh nói:
– Ngươi muốn đi đâu, lại cần lâu như vậy?
Liễu Phỉ Yên cũng nhíu mày nhìn qua hắn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Việc này càng ít người biết rõ càng tốt, các ngươi về Hóa Thần Hải trước đi.
Huyền Hoa nhướng mày, tựa hồ có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh liền tán đi, nói:
– Có chuyện gì thì mọi người cùng nhau chống, dù sao thực lực ngươi bây giờ rất cặn bã đấy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu có đại sự chịu chết, ta nhất định gọi ngươi.
Huyền Hoa cười mắng:
– Xéo đi!
Liễu Phỉ Yên nói:
– Vô luận chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp đỡ ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cũng không thể việc nhỏ gì cũng kêu các ngươi được, ta tử Võ Sĩ Nhất Nguyên cảnh lăn lộn đến bây giờ, một đường gập ghềnh đều đã tới, hiện giờ cách đỉnh phong chỉ có một bước ngắn, thiên hạ này người có thể gây tổn thương cho ta thật sự không nhiều lắm đâu.
Liễu Phỉ Yên biết rõ tính nết của hắn, biết rõ nói thêm cũng không có kết quả, chỉ đành nói:
– Vậy ngươi bảo trọng rồi, nửa năm sau Hóa Thần Hải chờ ngươi đến. Trong thời gian này ta sẽ lưu ý tin tức Thiên Tư, nếu có manh mối sẽ thông tri ngươi trước tiên. Đồng dạng, nếu ngươi đã tìm được Thiên Tư, cũng phải tránh độc hành, nhớ rõ cho chúng ta biết.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bảo trọng.
Liễu Phỉ Yên nhẹ gật đầu, mấy người tuy không nỡ, nhưng cũng biết thời khắc ly biệt đã đến.
Mọi người đều là ngươi tiêu sái, Huyền Hoa nói một tiếng, nói:
– Ngày khác lại gặp, nhất định pahỉ chén rượu ngôn hoan, tạm biệt.
Hai người dắt tay nhau mà đi, La Thiên và Hoằng Dương theo sát phía sau, không đợi Cẩn Huyên đưa tiễn đã biết mất trước mắt mọi người.
Cẩn Huyên nói:
– Huyền Hoa đại nhân và Liễu Phỉ Yên đại nhân thật là tồn tại như thần, Vân thiếu sao kết bàn với bọn hắn được thế.
Tống Quang và Nguyên Lương lúc này mới toàn thân đại chấn, hiểu rõ vừa rồi là người phương nào, tất cả đều hai tay đổ mồ hôi, trên sống lưng dâng lên cảm giác mát, lúc này bọn hắn mới hiểu được Liên Trường đắc tội phải nhân vật khủng bố thế nào.
Ninh Khả Vi nói:
– Không biết Vân thiếu đi chuyện gì, ta cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng nếu là chuyện đối phó Thiên Tư cứu tiểu nữ thì đừng quên thông tri chúng ta đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đại nhân và Tam lão tính đi đâu thế?
Ninh Khả Vi nói:
– Thành Hồng Nguyệt đã không phải nơi ta dừng chân nữa, ta sẽ cùng tiểu nữ đi Thần Tiêu Cung.
– Thần Tiêu Cung?
Lý Vân Tiêu nhíu mày lại.
Ninh Khả Vân nói:
– Ta tạm thời an trí phụ thân và Tam lão ở Tinh Nguyệt Trai, chờ đợi thế cục thiên hạ biến hóa. Dù sao cung chủ đại nhân chưa xuất quan, không tiện dẫn bọn hắn vào trong cung.
Tống Quang và Nguyên Lương càng kinh hãi hơn, cô gái trước mắt này dĩ nhiên là người Thần Tiêu Cung, hơn nữa nghe ý trong lời nàng, tựa hồ Tinh Nguyệt Trai và Thần Tiêu Cung có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Tống Quang cảm thấy giật mình, khó trách Tinh Nguyệt Trai có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đặt chân được ở Thương Minh. Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn mình một mực đều khách khí với Kế Chính Đức, tương lai phải càng thúc đẩy sự phát triển của Tinh Nguyệt Trai ở thành Vĩnh Tương mới được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như thế cũng tốt, có Thần Tiêu Cung che chở, mặc dù Vi Thanh muốn tìm bọn các ngươi phiền toái cũng không phải dễ dàng như vậy. Nghi Xuân đại nhân, hiện giờ tình hình thành Hồng Nguyệt như thế nào?
Phó Nghi Xuân vội nói:
– Sau trận chiến lần trước, thế lực Đường gia và Tứ Cực Môn đã triệt để tan thành mây khói rồi. Hôm nay trong thành ngoại trừ thành chủ La Thanh Vân và phó thành chủ Lí Dật là người từ ngoài đến, trên cơ bản khôi phục cục diện ba nhà Khương, Ninh, Nguyễn khống chế. Chỉ là người ba nhà cũng tử thương rất nặng, lực lượng thành Hồng Nguyệt đã xưa đâu bằng nay.
Trên mặt hắn lộ ra ngượng nghịu, nói:
– Nếu là lão thành chủ và Tam lão đều không quay về thì căn bản không có lực lượng có thể chống lại La Thanh Vân và Lí Dật.
Ninh Khả Vi nói:
– Sau lưng hai người này là Vi Thanh, mặc dù chúng ta có trở về, thành Hồng Nguyệt cũng đã mất đi lực lượng có thể chống lại Vi Thanh. Mà sau khi Đường gia sụp đổ, lại lần nữa đã mất đi lực lượng quần nhau với Vi Thanh. Mặc dù chúng ta trở về, cũng chỉ có thể khiến cho cục diện ổn định hiện giờ lần nữa đi về hướng hỗn loạn, đối với thành Hồng Nguyệt cũng không tốt chút nào.
Phó Nghi Xuân nói:
– Lão thành chủ chẳng lẽ cứ như vậy cam tâm chắp tay nhường ra thành Hồng Nguyệt sao?
Ninh Khả Vi nói:
– Chắp tay nhường cũng không đến mức, hiện giờ không phải lúc, cưỡng ép đối lập với đại thế thiên hạ, sẽ đưa mình vào chỗ chết, tất nhiên phấn thân toái cốt, đối với thành Hồng Nguyệt cũng chính là tai hoạ ngập đầu.
Tống Quang ở bên nghe được toàn thân mồ hôi lạnh, đối với thân phận người trước mắt này đã có suy đoán, lại như thế nào cũng không thể tin được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Khả Vi đại nhân nói không sai, tạm thời để thành Hồng Nguyệt nắm dưới khống chế của Vi Thanh đích thật là kết cục tốt nhất. Hơn nữa La Thanh Vân đã từng đáp ứng ta, sẽ không làm khó mọi người đâu, bởi vì chí hắn không ở đó.
Ninh Khả Vi nói:
– Đúng vậy, tiểu tử kia quả thật không tệ, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng. Nghi Xuân, tâm ngươi giờ phút này là hướng về chúng ta, hay là Vi Thanh đây?
Toàn thân Phó Nghi Xuân run lên, vội vàng nói:
– Tự nhiên là hướng về lão thành chủ đại nhân! Nghi Xuân cả đời nhận được lão thành chủ tài bồi và đề bạt, mới có hôm nay, trọn đời không dám quên!
Ninh Khả Vi nói:
– Lòng trung thành của ngươi, ta tự nhiên biết rõ, vậy thì mọi chuyện thành Hồng Nguyệt làm phiền ngươi rồi.
Phó Nghi Xuân mặt mũi tràn đầy khí huyết nói:
– Nghi Xuân tất nhiên không phụ đại nhân nhờ vả, cúc cung tận tụy, chết mới thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bọn người Nguyễn Hồng Ngọc và Khương Nhược Mai hiện giờ tốt chứ?
Phó Nghi Xuân nói:
– Tất cả mạnh khỏe, La Thanh Vân tựa hồ cũng không quan tâm chuyện trong thành, hiện giờ tất cả đều là do ta quản lý. Chỉ là Lí Dật kia tựa hồ dã tâm thật lớn, bốn phía đều can thiệp tại hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.