Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2481: Thê lương




Thương mang cùng kiếm khí ngang trời, mỗi chiêu rất hung hiểm.
Trên mặt Lý Vân Tiêu giận dữ, lạnh giọng nói:
– Các ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn các ngươi lên tây thiên trước.
Trên người hắn hàn quang lóe lên, bỗng nhiên hóa thành kiếm khí bao phủ toàn thân.
Ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bao phủ, lăng không bay múa, ngưng tụ đại trận quanh người.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Hai người các ngươi đều là tinh tú hiếm thấy, ta đều rất thưởng thức, nhưng hôm nay rất có thể chết tại đây, ta rất ngạc nhiên, ai sẽ chết trước đây.
Sắc mặt của hắn phát lạnh, bóng kiếm hóa thành vô số kiếm ảnh, Vạn Kiếm Đồ đột nhiên vận chuyển lại, kiếm quang đan vào nhau, không ngừng xoắn giết hai người bên trong.
Toàn thân Hàn Quân Đình đại chấn, cảm nhận được kiếm uy đầy trời, nội tâm sinh ra cảm giác vô lự.
Ngay cả cao thủ bốn phía đều đưa mắt nhìn qua bên này.
Sắc mặt Tần Xuyên đại biến, kiếm quang bắn ra, quát:
– Linh ảnh thiên phong!
Kiếm khí ngăn cản bóng kiếm đầy trời đang lao tới.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Vô số hào quang chém xuống, trong nháy mắt kiếm khí bị bóng kiếm nghiền nát.
Tần Xuyên hoảng hốt, lần trước đấu với Lý Vân Tiêu cũng là kiếm đồ này, cũng một chiêu, hắn thi triển linh ảnh thiên phong kiếm quyết, đối phương căn bản không cách nào công phá, lần này chỉ chèo chống được mấy giây, chênh lệch giữa hai người càng lớn.
Tần Xuyên cũng không chờ chết, thi triển tuyệt kỹ của mình.
– Dạ nguyệt cổ đồng, có kiếm thiên ảnh, như nhân như ngọc, vạn dặm tần xuyên.
– Cửu huyền vong ngã, cửu cảnh tận tuyệt!
Chín đạo ánh sáng hợp nhất, tia sáng bồng bềnh bay lên, sinh ra trong Vạn Kiếm Đồ.
Cường giả bốn phía kin hãi, thần kỹ mạnh, xưa nay hiếm thấy. Muốn tu luyện thần kỹ trừ thiên phú và thực lực ra, còn phải có cơ duyên lớn lao.
Kiếm này vừa ra, xu thế vạn kiếm bị ngăn cẩn, ngay cả Lý Vân Tiêu bày trận cũng cảm trận đồ chấn động, lúc này ánh mắt biến đổi, lập tức cười lạnh.
Hắn nhanh chóng bắt ấn quyết.
Boong boong loong coong!
Ba mươi sáu kiếm lập tức không ngừng rung động lắc lư, hàn quang bắn ra bốn phía, ngưng tụ ra thế giới kiếm.
Thế giới kiếm này nhanh chóng phá tan thần kỹ.
Rốt cuộc kiếm thế của Tần Xuyên tăng lên tới cực điểm, hét lớn một tiếng chém xuống!
Ầm ầm!
Một đạo kiếm quang hiện ra, chém ra kiếm ảnh đầy trời.
Mà giờ khắc này La Thanh Vân cũng hội tụ ngàn vạn thương mang vào một điểm, chiến thương đột nhiên tỏa ra sức mạnh to lớn, hóa thành cự linh đánh tới.
Vô số kiếm ý đánh lên cự linh, không thể làm được gì.
– Long thương —— diệu dã!
Ầm ầm!
Hai lực lượng kinh thiên bắn ra, ba mươi sáu kiếm rung động lắc lư lợi hại, bóng kiếm và tiếng nổ đầy trời.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, không thể ngờ hai người liên thủ có uy thế mạnh như vậy.
Lý Vân Tiêu ngưng âm thanh hét lớn, hai lực lượng kia đã đạt cửu tinh đỉnh phong, mặc dù là hắn cũng không dám tiếp.
Hắn cậm rãi bay lên, hắn phất tay đánh xuống.
Ầm ầm!
Hai lực lượng này va chạm với hào quang hắn vừa ném ra.
Đâu suất thiên phong va chạm với lực lượng kia, khí huyết Lý Vân Tiêu chấn động, hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số ấn quyết hiện ra.
Thế đi của đâu suất thiên phong không giảm, bay tới phía trước.
La Thanh Vân biến sắc, huyền khí cự linh vội vàng quay về chiến thương, hắn tránh đi thật xa.
Lúc trước hắn nhìn thấy ngay cả Quỷ Vương đều gánh không được, với tu vị của mình chắc chắn hóa thành thịt nát.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong đảo qua bầu trời, tốc độ cũng không nhanh, nó lại làm không gian rung động.
Tần Xuyên biến sắc, lộ ra vẻ nghi ngờ, đang muốn chém tới, lại nghe Vi Thanh quát to:
– Mau tránh!
Tần Xuyên dường như lơ đễnh, nhưng vẫn không cải ý chí Vi Thanh, lóe lên biến mất ở khu vực này.
Đâu suất thiên phong quét qua tất cả chướng ngại rồi biến mất.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: đáng tiếc.
Sau đó ấn quyết cũng thu hồi.
Giờ phút này Phi Nghê cùng Long Thiên Miểu đã đánh tới mức gay cấn.
Long Thiên Miểu chiêu chiêu ngoan lệ, bầu trời sớm bị đánh thành mảnh nhỏ, nguyên lực của hắn hạ thấp rất nhiều.
Long Thiên Miểu biết rõ, sau khi đánh vài kiếm thì tâm tình cuống bạo, kết cấu càng loạn.
Phi Nghê phượng ảnh không ngừng xuyên qua kiếm ảnh, đột nhiên hai tay hợp lại đánh ra phía sau.
Trong nội tâm Long Thiên Miểu cả kinh, kiếm thế giương lên, long vực tản ra, đánh tan phượng ảnh.
Phi Nghê thả người bay về, một tay bấm niệm pháp quyết, quát:
– Bạo!
Ầm ầm!
Ánh lửa trùng thiên bay thẳng lên trời.
Sắc mặt Long Thiên Miểu đại biến, biển lửa này trực tiếp thiêu đốt long nguyên của hắn, hai tay cầm lấy kiếm, mở long vực chống lại hỏa diễm kia.
Sắc mặt Long Thiên Miểu đại biến, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn thu tất cả kiếm thế lại, thân thể cầm kiếm bất động.
Trong lòng Phi Nghê run lên, dường như dự cảm cái gì, đột nhiên lui ra sau trăm trượng, cảnh giác nhìn qua.
Long Thiên Miểu nhìn chằm chằm qua nàng, chậm rãi nói:
– Ngươi rất mạnh, hơn xa ta năm đó, có lẽ là thiếu chủ cường đại nhất Long gia nhiều năm qua.
Phi Nghê cau mày nói:
– Long đại tiên sinh quá khen, ta đã không còn là thiếu chủ Long gia.
Long Thiên Miểu cười khổ một tiếng, nói:
– Muốn phế trừ chức thiếu chủ, cũng không phải là một mình ta nói có thể. Phi Nghê, ngươi có thành tựu hôm nay, ta rất vui mừng.
Phi Nghê giật mình, nói:
– Ngươi, lời này của ngươi là ý gì?
Long Thiên Miểu giơ tay lên, thiên địa vô pháp kiếm và hào quang màu xanh bắn ra, sau đó hóa thành hào quang bắn đi.
Phi Nghê cả kinh, lăng không một trảo, hóa thành đại thủ, lập tức cầm hai vật đó.
Trừ bảo kiếm ra, còn có một quả ngọc bội.
Phi Nghê kinh hãi, nói:
– Tông chủ lệnh!
– Ha ha ha ha!
Long Thiên Miểu cười ha hả, nguyên lực quanh người tán đi, không có ý chống cự, tùy ý hỏa diễm thiêu đốt.
Trong mắt của hắn tràn đầy thần thái giải thoát, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, thân ảnh chậm rãi mơ hồ.
– Tông chủ đại nhân!
Phi Nghê cả kinh, liền tán hỏa diễm đầy trời đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cho hắn đi thôi, đây là sở cầu của hắn.
Phi Nghê vội la lên:
– Thế nhưng mà…
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị, nói:
– Hắn đã chết tâm, không có khả năng khôi phục thực lực, như vậy còn sống không bằng chết, chết trong thần hỏa là nơi quy túc của hắn.
Phi Nghê cầm lệnh bài, ánh lửa chiếu rọi mặt nàng, bi thương không nói nên lời.
Tất cả cường giả khác động dung, không nói gì.
Một đời tông chủ, dĩ nhiên cũng làm như vậy, tự hóa mà chết, bi thương nồng đậm bao phủ mọi người, có cảm giác đau cùng.
Long Thiên Miểu chết làm mọi người tiếc hận cùng bi thương, nhưng mà chiến đấu vẫn tiếp tục, còn rất thảm thiết.
Khâu Mục Kiệt được xưng là thiên hạ đệ nhất dưới siêu phàm thoát tục, lúc này bị Nam Phong Tuyền đánh không ngóc đầu lên, tứ chi vỡ tan không ít, cánh tay vượn màu vàng đầy máu tươi.
Chỉ có Lăng Bạch Nguyệt cùng Bắc Quyến Nam là thập phần thoải mái, hai người ngươi tới ta đi, một chiêu đối một chiêu, đánh phi thường nhu hòa.
Bắc Quyến Nam đánh ra mấy đạo kiếm quang, chém tan công kích đối thủ, nói:
– Ngươi chơi với ta sao?
Lăng Bạch Nguyệt kinh ngạc cười cười, nói:
– Chơi? Ta rất chân thành đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.