Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2466: Tam linh chung thể




Ánh mắt mấy người nhìn qua người “Thủy Tiên”, mạng sống cũng chỉ có thể trông cậy vào nàng.
Thủy Tiên vẫn đang bấm niệm pháp quyết, dưới thân thể có lực lượng mênh mông hiện ra, cả đại địa dần dần trở nên trang nghiêm.
– Ồ?
Trong long nguyên phượng quang có tiếng kinh ngạc của “Lý Vân Tiêu” vang lên.
Sau đó một đạo kim quang bay tới, trực tiếp rơi vào trước mặt “Thủy Tiên”, sắc mặt ngưng trọng đánh giá “Thủy Tiên” bấm niệm pháp quyết, còn có thiên địa biến hóa theo.
Đột nhiên đồng tử “Lý Vân Tiêu” co lại, cả kinh nói:
– Đây là công pháp thần thông gì?
“Thủy Tiên” cũng không đáp, nhanh chóng thi triển pháp quyết, mượn thế nhanh hơn, hơn nữa bản thân Thủy Tiên vốn trọng thương, mỗi ấn quyết đều vô cùng cố sức.
– Ba Long, dừng cho bổn tọa1
“Lý Vân Tiêu” dường như cảm nhận được cái gì không đúng, đột nhiên quát lên.
“Thủy Tiên” căn bản không quan tâm tới, vẫn làm theo ý mình.
– Muốn chết!
“Lý Vân Tiêu giận dữ, đánh ra một chưởng.
Đột nhiên hai đạo nhân ảnh chớp động, Bắc Quyến Cổn Nam và Khâu Mục Kiệt bỗng nhiên ra tay, một người là đại thành thân thể, một người nguyên lực vĩnh viễn không suy kiệt, trước mặt là hai người bảo toàn thực lực hoàn hảo nhất.
Ầm ầm!
Dưới một chưởng này, hai người trực tiếp bị đánh bay mất.
Khâu Mục Kiệt phun ra một ngụm máu tươi, chân thể có dấu hiêu sụp đổ, tứ chi và khí quang có phù triện hiện ra, máu chảy ra ngoài.
Gương mặt Bắc Quyến Cổn Nam bị hủy, biến thành bộ dáng hủ thi mười vạn năm.
Tất cả mọi người nhìn qua tâm kinh đảm hàn, nghĩ thầm đây rốt cuộc là quái vật gì.
“Lý Vân Tiêu” đánh bay hai người, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào “Thủy Tiên”, nâng tay phải lên điểm ra một chỉ, một đạo kim sắc ngưng tụ trước người, đánh thẳng tới trước.
Kim quang hiện ra, hòa vào kim quang chung quanh “Thủy Tiên”, căn bản là đồng nguyên.
Bầu trời tối sầm lại, một đạo Thái cực đồ hiện ra, trực tiếp bao phủ “Lý Vân Tiêu” vào trong đó.
“Lý Vân Tiêu” tỏa ra kim quang đầy trời, đột nhiên áp chế tiêu tán đi, dưới thái cực đồ, tất cả linh khí dường như ngưng kết lại, không các nào vận chuyển.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, không gian lưu chuyển, bầu trời không còn là của Thiên Võ Giới.
Lúc này hào quang lóe lên, Thương đã sử dụng thiên phú thần thông.
Hơn nữa hai tay của hắn, hào quang từ Hồn Thiên Nghi lưu chuyển, thiên địa song trục không ngừng biến thành hào quang bắn ra xa xa, lúc này ngân hà biến thiên.
Thân thể “Lý Vân Tiêu” va chạm thiên phú thần thông và Hồn Thiên Nghi áp chế, đột nhiên trì trệ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ.
– Thái Cực Phong Thiên, võ đạo suy diễn, hừ!
“Lý Vân Tiêu” hừ một tiếng, gian nan giơ tay lên, một đám hào quang bốc lên hừng hực, chỉ còn lại động tác chậm rãi.
Nội tâm Thương rất kinh hãi, có thể vận chuyển nguyên lực dưới thiên phú thần thông của hắn, hắn chưa từng thấy qua, nhưng lại có Hồn Thiên Nghi áp chế, tất cả mất đi một nửa hiệu quả.
– Chư hành vô thường, tất cả đều khổ. Chư pháp vô ngã, mất đi yên vui!
Sáu tay “Lý Vân Tiêu” khôi phục, cương khí cường đai ngưng tụ ra, kéo căng phong ấn này, phóng tới bốn phương tám hướng, không ngừng thôn phệ lực lượng phong ấn.
Sắc mặt Thương đại biến, yêu thân lạnh run, hào quang trên hai sừng hỗn loạn không chịu nổi.
Oanh!
Rốt cuộc thái cực đồ vỡ tan, thiên địa lờ mờ, lần nữa trở lại Thiên Võ Giới.
Thương đứng mũi chịu sào nên bị trùng kích, trực tiếp phu máu bay ra ngoài.
“Lý Vân Tiêu” thần thông không ngừng, toàn thân sinh ra sát khí, kim quang bao phủ bàn tay.
“Thủy Tiên” mở hai mắt ra, hai tay hợp lại trước người, đánh ra một kích.
Cả thiên địa đột biến, lực lượng kỳ dị cũng hàng lâm ngay sau đó.
Toàn thân “Lý Vân Tiêu” run lên, kinh sợ nói:
– Đáng chết điều này sao có thể?
Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm vào “Thủy Tiên”, thân hình lao tới, kim quang từ bàn tay giơ đang nâng lên.
Đột nhiên thân hình trì trệ, “Ah” kêu thảm một tiếng.
Gương mặt “Lý Vân Tiêu” lộ ra vẻ thống khổ, ngũ quan bắt đầu vặn vẹo.
– Ah ah đáng chết, ngươi vẫn chưa chết!
– Chết con em ngươi, bản thiếu gia chưa chết đâu, trên trời dưới đất, từ xưa đến nay, còn chưa có kẻ nào tùy tiện chiếm cứ thân thể của ta, phải chết thì ngươi chết đi.
Tất cả mọi người hoảng hốt không thôi, hai giọng nói khác nhau, giọng nói thứ hai là bản thân Lý Vân Tiêu.
Bắc Quyến Cổn Nam thấy Lý Vân Tiêu thì trong mắt có tinh quang lóe lên.
“Thủy Tiên” cười nói:
– Cố gắng lên ah, không nên thua Phổ đại nhân.
“Lý Vân Tiêu” điên cuồng hét lên nói:
– Ba Long, đợi tí nữa ta sẽ triệt dể diệt nhất mạch của ngươi.
Trong tay hắn sáu đạo kim mang tản ra, bụm lấy ba đầu lâu, rống to lên.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ma Chủ Phổ đúng không, cho ngươi đi ra chơi lâu như vậy, cũng nên trở về nghỉ ngơi.
Sắc mặt “Lý Vân Tiêu” dữ tợn, hét lớn:
– Muốn đuổi ta đi, ngươi chưa có tư cách này.
Hắn đánh ấn quyết, vô số phù quang sinh ra trong người, gương mặt biến thành khắc nghiệt.
Lý Vân Tiêu nửa ngày đều không có nói gì, dường như bị áp chế xuống.
Trong lúc này, một mặt pháp tướng bên trái mở mắt ra, trên khóe tươi cười, chậc chậc nói:
– Pháp tướng kim thân coi như không tệ, có thể dung nạp song hồn chung thể, ngươi có thể áp chế ta rời khỏi chủ thể, có bản lĩnh áp chế ta rời khỏi pháp tướng này đi!
“Lý Vân Tiêu” chính diện giận dữ, quát:
– Tại sao ngươi phải quấy rối? Dùng thực lực không quan trọng của ngươi, nếu không có ta chiếm cứ thân ngươi, đã sớm chết rồi, có tư cách gì quấy rối.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Chê cười, thân thể của ta do ta làm chủ, ai bảo ngươi tới? Ngươi chữa cho Phi Nghê, ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, lần sau gặp ngươi không giết là được, hiện tại ngươi có thể đi.
– Gặp ta không giết? Ha ha ha ha...
“Lý Vân Tiêu” giận quá thành cười, cười hai mắt phun lửa, quát:
– Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Ta xác thực không coi vào đâu, kính xin ngươi tranh thủ thời gian rời khỏi.
– Rời khỏi con em ngươi, bổn tọa đã tới, thân thể này la của ta.
“Lý Vân Tiêu” giận dữ, mặt đầy lửa giận, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, lực lượng cổ quái hiện ra,
Giờ phút này hai mặt là hắn khống chế, một mặt pháp thân hoàn toàn bị Lý Vân Tiêu chiếm cứ, không thể chỉ huy.
Hai mặt pháp thân toàn thân màu vàng, có ma vân màu đen hiện ra, không ngừng lan tràn chung quanh, đan vào cùng kim quang.
Mặt pháp tướng thứ ba có kẻ khác xuất hiện.
“Lý Vân Tiêu” sắc mặt cả kinh, trong mắt lộ ra vẻ cả kinh.
– Ngươi...
– Hắc hắc...
Gương mặt pháp tướng thứ ba trở nên cổ quái, nhe răng cười, nói:
– Phổ, ý chí của ngươi bằng vào lực lượng mà có, bổn tọa vì sao không thể?
Võ giả bốn phía giật mình và hoảng sợ, hoàn toàn không phân rõ tình huống, “Thủy Tiên” cũng chấn động.
Nhưng sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng, ấn quyết không ngừng, dị lực trên bầu trời càng mênh mông hơn nữa.
Kỳ Thắng Phong rung giọng nói:
– Đế, Dế đại nhân...
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Ma Chủ Đế? Bản thiếu gia thật sự là vinh hạnh, một bộ tàn thể mà có hai Ma Chủ đại nhân tranh mua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.