Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2424: Xin tự trọng (1)




Thanh âm của hắn nhu hòa, giống như cũng không có ý trách cứ gì cả, nói:
– Chẳng lẽ ngươi muốn ăn mảnh vỡ Đạo Quả này? Ngắn ngủn mấy tháng không thấy, tiến bộ của ngươi để khiến ta khiếp sợ và mừng rỡ dị thường, chiếu vào tốc độ này, dùng Thiên Phượng Niết Thể của ngươi, không cần Đạo Quả cũng có thể thành tựu Bất Hủ chi thân mà.
Phi Nghê nói:
– Tông chủ đại nhân có biết ta sao có thể tiến bộ thần tốc như thế không?
Long Thiên Miểu cau mày lại, nói:
– Ta nghe Kỳ Quỷ nói một ít, nhưng biết được cũng không đầy đủ, chẳng lẽ là là vì nam tử sau lưng ngươi, nhân tài mới xuất hiện gần đây thanh danh truyền khắp thiên hạ, Lý Vân Tiêu?
Phi Nghê gật đầu nói:
– Đúng vậy. Sau khi gặp được Lý Vân Tiêu, ta biết ngay hắn chính là nam nhân thay đổi cả đời ta.
Long Thiên Miểu nói:
– Ngươi có thể đạt đến trình độ bây giờ, có lẽ đã đã tiến hành mấy lần niết bách rồi, hẳn là hắn cho ngươi thập giai Phượng Hoàng Thần Hỏa a?
Phi Nghê nói:
– Đúng, hắn cho của ta không chỉ là thần hỏa.
Trên mặt nàng hiện lên một vòng đỏ tươi, cắn răng nói:
– Ta đã yêu mến hắn rồi
Tất cả mọi người đều biên sắc, Lý Vân Tiêu càng đổ đầy mồ hôi lạnh ngượng ngùng, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Phi Nghê vậy mà lớn gan như vậy, dám nói ra lời này trước mặt người trong thiên hạ.
Bọn người Vi Thanh cũng không có bao nhiêu biểu lộ, tình cảm của Phi Nghê đối với Lý Vân Tiêu bọn hắn đã sớm nhìn ra được rồi.
Chỉ là người ở ngoài cảm thấy khiếp sợ không nhỏ, các loại tiếng nghị luận nhao nhao nổi lên bốn phía, đa số đều là hâm mộ ghen ghét.
Long gia Thiếu chủ, Thiên Phượng Niết Thể, tôn vinh như vậy, sợ rằng nam tử thiên hạ tranh vỡ đầu cũng không được, vậy mà hoa rơi Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu có thể cảm nhận được cừu hận cuồn cuồn từ xa ập tới.
Long Thiên Miểu sững sờ nửa ngày, mới nói:
– Nữ hài lớn lên, chung quy cũng phải lập gia định. Nhưng ngươi là Long gia Thiếu chủ, truyền nhân ta coi trọng nhất, ta không hi vọng hôn nhân của ngươi qua loa như vậy.
Phi Nghê lạnh nhạt cười nói:
– Qua loa? Không, cũng không qua loa. Phóng mắt thiên hạ, trong nam tử trẻ tuổi, ai có thể sánh bằng hắn? Ai có thể xứng đôi Phi Nghê ta.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ lãnh ngạo, tựa hồ nam tử khắp thiên hạ không ai có thể lọt được vào mắt nàng.
“Hừ”
Xa xa Lí Dật cực kỳ không phục, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, gương mặt âm trầm xuống, nhưng không ai để ý tới hắn cả.
Long Thiên Miểu nhíu mày, nhìn Lý Vân Tiêu thêm vài lần, lúc này mới nói:
– Việc này tạm thời không đề cập tới, ngươi trước giao Đạo Quả cho Vi Thanh đại nhân đi.
Phi Nghê nhẹ giọng cười cười, nói:
– Tông chủ đại nhân, cám ơn tài bồi của ngài. Phi Nghê lần này thứ cho khó tòng mệnh được. Ta đã yêu Lý Vân Tiêu, ta cũng đã không còn là Long gia Thiếu chủ nữa, mà là nữ nhân của Lý Vân Tiêu, ta hy vọng có thể tận chút lực lượng, khiến hắn trèo lên đỉnh đỉnh phong. Mảnh vỡ Đạo Quả này, ta chỉ có thể cho hắn.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm đại chấn, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, cả người triệt để phát mộng không thể tưởng được Phi Nghê lại có tâm tư như vậy, một loại cảm xúc không hiểu dâng lên trong lòng hắn.
Miếng mảnh vỡ Đạo Quả trong tay nàng tựa hồ tản mát ra quang mang cực nóng, khiến cho trong mắt của hắn một hồi đau đớn.
– Làm càn.
Sắc mặt Long Thiên Miểu trở nên âm độc, vô cùng âm trầm quát:
– Ta thấy ngươi đã điên rồi hôm nay ta ở đây, không cho phép ngươi làm ẩu.
Trên mặt Phi Nghê một mảnh kiên quyết, nói:
– Tông chủ đại nhân, Phi Nghê không làm ẩu, hi vọng ngài có thể thành toàn.
Long Thiên Miểu tức đến sắc mặt tái nhợt, lạnh giọng nói:
– Ngươi quá khiến ta thất vọng rồi, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ như vậy, ta cũng chỉ có thể bắt ngươi về, cho ngươi hảo hảo nghĩ lại thôi.
Hắn thoáng vươn tay ra, trực tiếp hóa thành bàn tay cực lớn, như bồ đoàn cực lớn, bắt lấy Phi Nghê.
– Dừng tay.
Lý Vân Tiêu lập tức kịp phản ứng, trong mắt dâng lên một mảnh lửa giận, kiếm thế cùng một chỗ chém tới.
Trong mắt Long Thiên Miểu xẹt qua một tia kinh hãi, nhưng khóe miệng lại cười lạnh, nói:
– Ngươi rất mạnh, nhưng muốn động thủ với ta, vẫn còn quá sớm.
Bàn tay cực lớn kia lăng không run lên, một cổ Long Uy mênh mông tản ra, chấn lên người Lý Vân Tiêu, như núi cao đánh xuống, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.
Tất cả mọi người là trong lòng chấn động, lộ ra kinh hãi.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, trong nội tâm kinh hãi không thôi, thầm nghĩ: Sao lại mạnh như vậy?
Dưới chấn động vừa rồi, Long Uy mênh mông bành trướng mà ra, lực áy áp chế kia lại khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
Nhưng trước mắt Phi Nghê bị bắt đi, hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều rồi, lần nữa lóe lên xông tới, trên Lãnh Kiếm Băng Sương bắn lên vô số Kiếm Phù, lăng không bay múa.
– Cái gì? Đó là...
Toàn thân Vi Thanh chấn động, đồng tử bỗng nhiên co lại, giật mình nhìn kiếm thế kia.
Trong mắt Long Thiên Miểu cũng lộ ra kinh ngạc, nói:
– Đây là kiếm quyết của Cổ Phi Dương?
Năm đó trận chiến Phong Vân hắn dù chưa tham dự, nhưng lại thấy tận mắt thấy qua.
Xa xa Huyền Hoa và Liễu Phỉ Yên cũng chấn động, có chút không dám tin tưởng, kinh ngạc nhìn qua bóng kiếm quen thuộc kia.
Long Thiên Miểu nói:
– Xem ra ngươi còn có chút bí mật, bất quá vô dụng ah. Người thông minh, dưới chấn động vừa rồi nên hiểu rõ chênh lệch rồi chứ?
Tay phải hắn rút khỏi người Phi Nghê, trực tiếp chụp tới Lý Vân Tiêu. Một cổ lực lượng không hiểu vẫn trói buộc lấy Phi Nghê, ở quanh thân nàng hóa thành đạo đạo khe hở, không cách nào giãy giụa ra được.
“Ầm ầm”
Bàn tay to kia trực tiếp chụp xuống, thân ảnh Lý Vân Tiêu đột nhiên bị đánh thành bột mịn.
– Ồ?
Long Thiên Miểu cả kinh, con ngươi co lại, có chút giật mình nói:
– Lại có thể thi triển ảo thuật trước mặt ta?
Đột nhiên, trên không đỉnh đầu hắn tuôn ra một mảnh Kiếm Phù, chém thẳng xuống.
Long Thiên Miểu cười lạnh nói:
– Nếu để ngươi đả thương bổn tọa thì quá chê cười rồi.
Năm ngón tay hắn nắm chặt, trực tiếp hóa thành nắm đấm đánh lên.
Long Uy khổng lồ “ầm ầm” vang lên quanh thân, sắc mặt người bốn phía đều biến hóa, không khỏi lui về sau.
Đám Yêu tộc Thương cũng lộ ra thần sắc, ảnh hưởng của Long uy kia đối với bọn họ tựa hồ càng lớn, trong cơ thể đểu thấy kích động
Tiên cả kinh nói:
– Cổ lực lượng này là chuyện gì xảy ra? Chân Long uy áp?
Sắc mặt Từ trầm xuống, nói:
– Phiền toái lớn rồi, trên người Long Thiên Miểu tựa hồ cũng có Chân Long chi huyết.
– Cái gì?
Mọi người đều giật mình, xa xa La Thanh Vân cũng biến sắc, cổ lực lượng trên người Long Thiên Miểu hắn là người quen thuộc nhất.
Liễu Phỉ Yên trầm giọng nói:
– Khó trách hắn và Vi Thanh lại kết minh, hơn phân nửa là có quan hệ đến Chân Long chi huyết.
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ ngưng trọng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trong nội tâm một mảnh kinh hãi, một loại rung động không hiểu hiên lên trong lòng, người trước mắt này mang đến cho nàng cảm giác quá mức quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.