Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2407: Huyền Chân tiễn (2)




Huyền Hoa “ha hả” cười nói:
– Bản thân lĩnh ngộ đi, ta khuyên ngươi nhanh trở về, bồi nó chút thời gian a.
Diêu Kim Lương lửa giận ngút trời, từng đạo Nguyên lực từ trên người bạo khởi, hình thành vòng xoáy.
Vi Thanh cau mày nói:
– Tỉnh táo lại, chỉ cần tính mệnh không lo, cuối cùng sẽ có biện pháp. Nếu thoáng cái xung động, là trúng bọn họ tính toán.
Diêu Kim Lương mới dần dần buông ra song quyền, nhưng sắc mặt vẫn tái xanh như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Hoa, người sau lại là vẻ mặt châm chọc cùng chẳng đáng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Vi Thanh đại nhân, Đằng Quang đâu?
Sắc mặt Vi Thanh lạnh lẽo, hừ nói:
– Ai biết hắn đi đâu, chẳng lẽ Thái Hư Đạo quả kia không phải là hắn làm ra sao?
Tất cả mọi người thoáng đưa mắt nhìn qua.
Trên Đạo quả phát ra ý nhị nồng đậm, khiến mỗi người đều tâm dương khó nhịn, trong cơ thể không nhịn được khí huyết kích động.
Nhưng ai cũng không dám mạo muội xuất thủ, ở đây không có chỗ nào mà không phải là tuyệt thế cường giả, một khi có người xuất thủ trước, tất trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đột nhiên không gian nhoáng lên, Đạo quả thoáng cái không có dấu hiệu nào liền tiêu thất ở trước mắt mọi người.
– Cái gì?
Tất cả mọi người chấn động một cái, trợn to tròng mắt, hoảng sợ nhìn đại thụ che trời, không chỉ có Đạo quả tiêu thất, ngay cả đóa hoa màu sắc rực rỡ cũng đồng thời không gặp.
Vi Thanh tức giận nói:
– Chuyện gì xảy ra?
– Hừ, hảo một chiêu Man Thiên quá hải. Từ đại nhân, ngươi đây là khinh thường võ giả tộc ta sao?
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc phát lạnh, đột nhiên xuất hiện ở giữa thiên khung, hai tay bấm niệm thần chú, đánh ra chín đạo hàn mang.
Hàn quang hiện lên Cửu Cung, thoáng cái hóa thành đại lăng kính, đứng vững ở giữa thiên địa.
Trên mặt kính phù quang chớp động, bầu trời ở dưới ánh sáng chiếu rọi, đặc biệt chói mắt.
Quyết ấn trong tay Đoan Mộc Hữu Ngọc biến đổi, chín đạo lăng kính nhất thời bắn ra đại quang, lập tức trùng thiên triệt địa, ở bốn phía đại thụ che trời soi sáng lên.
Trong một chùm tia sáng đột nhiên hiện lên bóng người.
– Hừ.
Sắc mặt Vi Thanh phát lạnh, quả đấm vỗ ra, nhất thời một lợi kiếm đâm tới.
Xuy...
Bầu trời bị chém nát, đạo nhân ảnh kia ở trên không trung nhào lộn, hóa ra dáng dấp yêu Từ, vẻ mặt cười khổ.
Mà lúc này trên đại thụ che trời, Đạo quả cùng sắc hoa mất đi, cũng lần thứ hai hiện ra.
Liễu Phỉ Yên nói:
– Nguyên lai chỉ là thủ thuật che mắt.
Huyền Hoa cười nhạo nói:
– Thằng nhãi này lại muốn dùng thủ đoạn nhỏ lừa gạt mọi người, chờ chúng ta hoảng loạn liền thực sự lấy đi Đạo quả, bất quá nói thật, vừa nãy ta thật là luống cuống thoáng cái.
Liễu Phỉ Yên hừ nói:
– Loại tạp kỹ kia cũng chỉ có thể lừa loại người như ngươi.
– Hắc hắc.
Huyền Hoa cười khúc khích không ngớt.
Đồng tử Vi Thanh hơi co lại, thoáng cái liền nhận ra người trước mắt, lạnh giọng nói:
– Nguyên lai là Yêu Tộc Đại Tế Tự Từ đại nhân, xem ra Từ đại nhân là sống quá lâu, muốn thử tư vị tử vong một chút.
Từ cười khổ nói:
– Vi Thanh đại nhân, hồi lâu không gặp.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Chúc mừng Từ đại nhân, Yêu Tộc tìm về Siêu Phẩm Huyền Khí Hồn Thiên Nghi thất lạc đã lâu, thực sự là khiến người ước ao đố kị.
Trong lòng Đoan Mộc Hữu Ngọc run lên, thất thanh nói:
– Hồn Thiên Nghi? Thảo nào, thảo nào Bổn Tọa không cách nào thôi toán ra nhân quả.
Vi Thanh hừ nói:
– Đại Yêu nắm giữ Hồn Thiên Nghi, cũng ra đi.
Trên bầu trời một mảnh yên tĩnh, không có cái bóng của Thương.
Sắc mặt Vi Thanh phát lạnh, hừ nói:
– Vừa rồi đối kháng Bổn Tọa không phải rất anh dũng sao, hiện tại lại thành con rùa đen rúc đầu rồi?
Hắn liên tiếp hô mấy lần, nhưng không có thanh âm.
Từ cũng nhíu mày, không biết Thương đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới hắn có Hồn Thiên Nghi, hơn phân nửa không có nguy hiểm quá lớn, liền yên lòng.
– Hừ...
Vi Thanh thấy không ai trả lời, lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới lên tiếng nói:
– Nếu Thái Hư huyễn cảnh đã kết xuất Đạo quả, nói rõ toàn bộ cảnh lực đều bị hấp thu đến, sợ là vô pháp diễn biến tiếp. Chỉ cần hái Đạo quả này, huyễn cảnh sẽ tự hành phá vỡ. Nhưng quả này chỉ có một, rốt cuộc nên về ai?
Tất cả mọi người thoáng cái biến sắc, trong mắt bắn ra đồng quang, lặng im không nói.
Thần Vật như vậy, bất luận cho ai, những người khác đều sẽ không đáp ứng.
Huyền Hoa hắc thanh nói:
– Vi Thanh đại nhân sẽ không nói nó về bản thân chứ?
Vi Thanh nói:
– Ta đích xác là muốn như vậy, nhưng vật ấy tự nhiên không phải về ta, mà là thuộc về Thánh Vực. Ngoại trừ Thánh Vực, thế lực nào trong thiên hạ có tư cách thu vật ấy?
Huyền Hoa cười lạnh nói:
– Không cần nói nữa, ta phản đối.
Vi Thanh nói:
– Ngân Nguyệt Vũ đế phản ứng ở trong dự liệu của ta, nhưng mọi người không thể giằng co lâu. Biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, là Vũ quyết.
Huyền Hoa nói:
– Vi Thanh đại nhân cứ ra tay đi, Huyền Hoa ta tùy thời tiếp.
Vi Thanh nói:
– Hiện tại trong Thái Hư ảo cảnh, có tư cách tranh đoạt Đạo quả này, chỉ có Thánh Vực, Hóa Thần hải cùng Yêu Tộc. Nhưng Yêu Tộc không phải tộc ta, lấy ý kiến của Bổn Tọa, không bằng trước liên thủ diệt trừ Yêu Tộc, sau đó lại quyết định Đạo quả thuộc sở hữu.
– Đồng thời trong Yêu Tộc có người tay cầm Siêu Phẩm Huyền Khí Hồn Thiên Nghi, giá trị to lớn không dưới Đạo quả, lúc giành được hai phái chúng ta sẽ Vũ quyết, phe thắng lấy đi Đạo quả, phe thua lấy Hồn Thiên Nghi, chẳng biết mấy vị ý như thế nào?
Huyền Hoa cau mày nói:
– Ngươi xác định trong tay Yêu Tộc là Siêu Phẩm Huyền Khí Hồn Thiên Nghi? Nếu thật là Siêu Phẩm Huyền Khí, giá trị to lớn chắc còn trên Đạo quả? Người thua có thể lấy nó sao?
– Ha hả, nếu đoạt được Hồn Thiên Nghi mà nói, chúng ta liên thủ giết Yêu Tộc xong, Hồn Thiên Nghi quy Hóa Thần hải, Thái Hư Đạo quả về Thánh Vực. Như vậy tiết kiệm hai phái tranh chấp, càng không tổn thương hòa khí.
Vi Thanh lo lắng nói, trên mặt hiện ra mỉm cười.
Liễu Phỉ Yên nói:
– Huyền Hoa ngươi ngốc sao, giá trị của Hồn Thiên Nghi xác thực rất lớn, nhưng ngươi có nắm chắc luyện hóa được Siêu phẩm Huyền Khí sao, sợ là chung thân không thể được. Nhưng đạo quả này, người người có thể ăn.
Huyền Hoa chợt nói:
– Thì ra là thế. Vi Thanh ngươi thật là ích kỷ, chúng ta đoạt Đạo quả, là vì lấy về dùng nghiên cứu. Ngươi đoạt Đạo quả, lại là vì để cho mình ăn tươi.
– Hừ, xảo ngôn.”
Vi Thanh khinh thường hừ lạnh nói:
– Việc Bổn Tọa đề nghị, hai vị suy tính làm sao?
Huyền Hoa cùng Phỉ Yên trao đổi ánh mắt, đều không nắm được chủ ý.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Vi Thanh, ngươi cứ như vậy đem ta bỏ ra ngoài sao?
Vi Thanh nói:
– Ngọc công tử biết quá khứ vị lai, nên biết tranh đạo quả này phần thắng không lớn nha.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Phần thắng không lớn liền bị ngươi loại bỏ sao, vừa rồi ta thôi toán, phần thắng của Vi Thanh đại nhân cũng là không.
Sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, tức giận nói:
– Đừng vội nói bậy, Ngọc công tử, ngày hôm nay cho Bổn Tọa một cái mặt mũi, trợ giúp ta lấy được Đạo quả, tương lai tất có hậu báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.