Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2393: Đồng nội đánh một trận




Cái ý niệm này vừa ra, cả người nhất thời sôi trào, không còn dám giữ lại, quát:
– Vũ khôi…
Một đạo kim quang bắn ra, ở trên không trung hóa thành chiến giáp, phân biệt bảo vệ các nơi yếu hại.
Hai tay Đường Khánh hóa chưởng, trực tiếp bổ về phía Kiếm mang.
Ầm ầm…
Đạo hàn quang kia bị đánh tan, thân ảnh hắn lóe lên, từ trong ánh sáng băng lam lao ra, lấn người mà lên.
Ưu thế của hắn là cận thân, chỉ cần dán sát vào Lý Vân Tiêu liền có thể như cá gặp nước.
– Thật nhanh…
Lý Vân Tiêu cả kinh, nếu không phải Nhãn Thuật của mình rất cao, liền thấy không rõ thân ảnh của đối phương.
Ở dưới Vũ khôi gia trì, tựa hồ thực lực của Đường Khánh tăng lên một tầng, trạng thái uể oải, tinh thần suy nhược cũng theo đó hết sạch.
– Đảo nghịch càn khôn…
Một đạo kim quang ở trong hai tay hắn hiện ra, đột nhiên đè xuống.
Toàn bộ không gian ở dưới chưởng lực xoay tròn, vô số linh khí đều hội tụ trong đó.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, Ma Đồng cũng lóe ra thần sắc kinh hãi.
Mảnh không gian này hoàn toàn là do hắn chế ngự, quy tắc năng lượng bên trong cũng không ngoại lệ, đây cũng là nguyên nhân hắn có nắm chắc chém giết Đường Khánh.
Nhưng không nghĩ ra Đường Khánh lại có thể sử dụng, tuy bị áp chế cực lớn, nhưng so với dự đoán lại cường đại hơn rất nhiều.
Lý Vân Tiêu chú ý tới trên Vũ khôi của hắn có khắc vô số trận pháp, đây đó tương hỗ liên hệ, hiệu quả giống như Hải Thần sáo trang của Thủy Tiên.
– Kim Cương Quyền…
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Lý Vân Tiêu lấy lại tinh thần, đánh tới một quyền.
Phanh…
Quyền kình đánh vào trên chưởng phong, trong nháy mắt bị nổ nát.
Một cánh tay của hắn nát bấy, da thịt hóa thành kim sắc, vô số Phù Văn dâng lên, hiển nhiên là bị chấn động, cầm cự không nổi.
Đường Khánh cười to nói:
– Ấu trĩ, tu vi của ngươi cùng ta thiên địa khác biệt, há có thể ngạnh kháng.
Đảo nghịch càn khôn kia thế đi không giảm, tầng tầng đè xuống, đánh tan Đế Khí phòng ngự quanh thân Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên một đạo kim quang vọt lên, hắn tay phải bấm niệm thần chú, hóa ra Pháp Tướng Kim Thân, vô số Phù Văn ở trên người lưu chuyển.
– Kim Cương Quyền….
– Kim Cương Quyền…
– Kim Cương Quyền…
Bốn cánh tay phía sau cùng múa, tay nắm thành đấm, mạnh mẽ chấn ra đạo đạo quyền phong, bốn phía chỉ còn quyền ảnh kim sắc, đều đánh vào trên chưởng thế Đảo Nghịch càn khôn.
– Cái gì?
Đường Khánh kinh hãi, bị Pháp Tướng trước mắt dọa sợ, từng đạo lực lượng vô cùng cương mãnh ngang trời mà đến, chấn đến hai tay hắn loạn chiến.
Phanh…
Rốt cục ở dưới liên kích, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài, thân thể liên tiếp lui về phía sau.
– Nhất Kiếm Trảm Thiên…
Sắc mặt Lý Vân Tiêu băng lãnh, kiếm khí vén lên, hàn quang lăng liệt, bầu trời đột nhiên rách ra.
Ầm…
Chỗ Đường Khánh đứng bị chém thành hai nửa, hắn bay ra xa hơn mười trượng, lần thứ hai hét lớn một tiếng vọt tới.
Nếu bị Lý Vân Tiêu kéo ra cự ly, tình cảnh của hắn liền nguy hiểm hơn.
– Vô dụng, vừa rồi cũng không thể giết ta, sự thực đã chứng minh, ngươi căn bản giết không được ta.
Lý Vân Tiêu lạnh như băng nói, trong mắt không có chút tình cảm nào, hai con ngươi trong suốt thoáng cái âm trầm, coi thường thương sinh.
– Như vậy kết cục đợi ngươi chỉ có một, là chết.
– Kỳ thực nội tâm của ngươi cũng đã hiểu, sao còn khổ sở chống lại?
Lý Vân Tiêu từ từ nâng kiếm lên, nhắm thẳng về phía chân trời.
Bầu trời phong vân dũng động, hội tụ vô số quang mang, hóa thành Vân Hải xoay tròn, bên trong tuôn ra vô số Kiếm Phù.
Ba khuôn mặt thần sắc không đồng nhất, trong miệng nói lẩm bẩm.
Một cánh tay bấm niệm thần chú ở trước người, mấy cánh tay khác phân biệt tạo thành quyết ấn.
Từng đạo kim quang từ trên người hắn tản ra, ở chung quanh mười trượng ngưng tụ thành khí tràng.
Đồng thời có Lôi quang ở bên trong “đùng đùng” chớp động.
– Đây là…
Đường Khánh cả kinh, mạnh mẽ dừng lại bước chân, trong kết giới này cho hắn cảm giác thập phần nguy hiểm, mạo muội nhảy vào sợ là chỉ có đường chết.
Hắn tức đến cắn răng, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi giết con ta, hủy căn cơ Hồng Nguyệt Thành của ta, ta liều mạng cũng phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
Lý Vân Tiêu nâng mi mắt, ung dung nói:
– Vậy ngươi huyết tẩy Hồng Nguyệt Thành, lên chức thành chủ, bao nhiêu người muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn đây?
Đường Khánh nộ cười nói:
– Ha ha, cường giả vi tôn, yếu nhược làm nô vốn là quy tắc muôn đời không đổi, cũng là thiên đạo, ngươi dựa vào cái gì xen vào việc của người khác?
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
– Vậy ngươi có biết trong Tiên cảnh, Khương Sở Nhiên là vì cứu ta mà chết không?
– Cái gì?
Đường Khánh cả kinh, có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
– Thảo nào, khó trách ngươi năm lần bảy lượt cùng ta đối nghịch…
Trên mặt Lý Vân Tiêu sát ý đại thịnh, khí tràng bốn phía tựa hồ cảm ứng được tâm tình của hắn, càng thêm bén nhọn lên.
Kiếm Phù trong tầng mây bắt đầu khởi động, chậm rãi diễn biến, toàn bộ thiên địa chỉ có một mảnh kiếm khí chi hải.
– Không thể thua, tuyệt không thể thua.
Trong mắt Đường Khánh lóe lên hàn mang, cắn răng nói:
– Lão phu tranh hùng một đời, há có thể thua trong tay tiểu nhi ngươi.
Hai tay hắn bấm niệm thần chú, Vũ khôi trên người thoáng cái tuôn ra quang mang cường liệt, kình khí dâng lên, bốn phía thân thể hóa thành một mảnh khí hải.
Một sức mạnh to lớn đẩy ra, nhất thời đem Kiếm Chi Thế Giới của Lý Vân Tiêu đánh ra một vùng chân không.
Ma Đồng bỗng nhiên co rụt lại, lộ ra thần sắc kinh hãi, vậy mà chảy xuống huyết lệ.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Ngươi vậy mà kíp nổ khí hải?
Sắc mặt Đường Khánh âm trầm, khí tức trên người không ngừng dâng lên, hóa thành từng đạo gió xoáy kích tán, lạnh giọng nói:
– Lão phu một đời kiêu hùng, mặc dù chết, cũng sẽ không cho ngươi an lành.
Thần sắc Lý Vân Tiêu nghiêm lại, trong mắt bắn ra hàn mang nói:
– Hảo, lúc này mới giống kiêu hùng, nên có chút khí phách của thiên hạ bá chủ. Bản thiếu thành toàn cho ngươi, lấy kiếm ý mạnh nhất của ta tiễn ngươi lên đường, coi như ngợi khen dũng khí của ngươi.
– Ha ha, thành toàn ta? Tiểu nhi cuồng vọng vô tri.
Đường Khánh giận dữ mà cười, Nguyên lực trong đan điền không ngừng dâng trào, để cho lực lượng của hắn trong nháy mắt kéo lên tới đỉnh phong trước nay chưa có, một bộ chưởng pháp ở trước người thi triển, vô số Phù Văn từ bốn phía nổi lên, ngưng tụ không tan.
– Chưởng trấn sơn hà…
Một đạo chưởng thế kinh thiên ở trước người hắn đẩy ra, mạnh mẽ vỗ tới, vô số Kiếm Phù đột nhiên bạo liệt, toàn bộ không gian chấn động kịch liệt.
Thân thể Lý Vân Tiêu xoay chuyển, kiếm hoa không ngừng bắn ra, Nhân Kiếm hợp nhất đâm xuống.
Coong…
Bảo kiếm đâm vào trên chưởng ấn, lại bị đè ép trở về, cả người bị chấn liên tiếp lui về phía sau.
– Mạnh như vậy?
Lý Vân Tiêu cả kinh, quát to:
– Kiếm quyết…
Coong…
Vô số kiếm ý dâng lên, Lãnh Kiếm Băng Sương truyền ra cổ âm trận trận, tựa hồ có mãnh thú rống to, không ngừng áp chế một chưởng kia.
– Còn chưa đủ…
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bốn cánh tay phía sau bấm niệm thần chú, ba mươi chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm kết trận, đồng loạt cắm ở bốn phía Đường Khánh, nổi lên một mảnh Kiếm Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.