Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2384: Hồi mộng (2)




Chi!
Loan Quân Hạo hít một ngụm lãnh khí, rất sợ lại trúng chiêu, quát lạnh:
– Không có Huyễn Đạo quy tắc của Đằng Quang đại nhân, ngươi cái gì cũng không phải. Giết!
Khắp bầu trời sát khí trùng tiêu, hướng trên người Lý Vân Tiêu oanh tới!
Phanh!
Thân thể của Lý Vân Tiêu trong nháy mắt nổ ra, vô số huyết nhục văng tung tóe, chỉ còn lại có một cái sọ rơi trên mặt đất, lăn đi rất xa.
– Hắc, hắc hắc, rốt cục đã chết!
Loan Quân Hạo cười rộ lên, nhưng trên trán lại đầy mồ hôi hột, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
– Chuyện gì xảy ra, vì sao ta lại thấy đau đớn?
– Lẽ nào…
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đầu lâu lăn xa xa kia ngừng lại, mặt đối diện tới hắn, đột nhiên nhếch miệng cười.
Chi!
– Chết tiệt! Chết tiệt a!
Loan Quân Hạo rống giận, cả người trong nháy mắt liền nổi điên quát:
– Ra đây, ra đây! Ra đây đường đường chính chính đánh với ta một trận!
– Loan Quân Hạo, làm càn!
Một thanh âm truyền đến, bầu trời chậm rãi hiện ra một nam tử hoa phục, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dung nhan lạnh lùng nghiêm nghị, chính là Đằng Quang.
Loan Quân Hạo nói:
– Đằng Quang đại nhân? Không không, Lý Vân Tiêu, ngươi là Lý Vân Tiêu!
Sắc mặt Đằng Quang trầm xuống, quát:
– Loan Quân Hạo, ngươi dám kêu la om sòm trước mặt bản tọa!
Trên mặt Loan Quân Hạo gân xanh bạo lộ, hét lớn:
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu, loại Ảo thuật cấp thấp này mơ tưởng lừa ta, đi tìm chết đi!
– Hằng Hà Đại Thủ Ấn!
Hắn tại chỗ bạo khởi, một chưởng đánh tới!
– Mau dừng tay! Bổn Tọa là thật!
Đằng Quang hoảng hốt, chợt nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng một chưởng kia đã xỏ xuyên qua thiên địa, trong nháy mắt oanh hắn nát bấy.
Trước mắt tất cả cảnh tượng thoáng cái tản ra, quang ảnh hơi bị cải biến.
– Ha ha, Lý Vân Tiêu, ngươi cũng quá ngây thơ đi!
Loan Quân Hạo cười như điên, một chưởng đánh trúng, lòng tin nhất thời tăng nhiều, hai mắt như đao nhìn chằm chằm phía trước.
– Loan Quân Hạo đại nhân, ngươi mới vừa nói cái gì?
Đột nhiên một giọng nói truyền đến, nghe rất hoà thuận vui vẻ.
Loan Quân Hạo chấn động, hoảng sợ xoay người lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
– Cái này, đây là…
Trước mắt một mảnh kim quang vạn đạo, thụy khí tia tia, một tòa cung điện bích ngọc lưu ly, bảo ngọc thông thấu xây thành đứng sừng sững ở trước mặt.
Trên trụ tràn đầy Chân Long chạm ngọc, Kim Lân Diệu Nhật, tứ phương vẽ đầy Thiên Phượng, lăng không xoay quanh, trông rất sống động, ngoài điện là vân hải bốc lên, cảnh như thần tiên.
– Chi!
Cả người Loan Quân Hạo run run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào.
Trong đại điện, một lão giả vuốt râu cười nói:
– Thần Tiêu xuất, ai dám không theo! Khúc cung chủ gọi ta đến, một câu nói là được, không cần lễ lớn như vậy!
Trong điện, một mảnh yên vụ sương mù, dung nhan khuynh thành dần dần lộ ra, đồng tử tất cả mọi người đột nhiên co lại, tròng mắt không ngừng lớn, ngay cả hô hấp cũng không dám ra ngoài.
Khúc Hồng Nhan một thân thanh y mộc mạc, không có bất kỳ trang sức hoa lệ, dung nhan hiện ra, bách hoa thất sắc.
Nàng khoát tay áo, nhẹ giọng nói:
– Cửu Ngũ Chí Tôn đan là Cửu Cấp đan dược nhất đẳng thiên hạ, bên trong ẩn chứa Thiên Địa Pháp Tắc, phương pháp luyện chế thất truyền từ lâu. Trong Thần Cung cũng chỉ còn chừng mười hạt, lần này mời chư vị tới trợ giúp, cũng chỉ có đan dược này mới ra được. Mặc dù là Cửu Thiên Vũ Đế, dùng có ích cực lớn.
– Đây là… Đây là…
Loan Quân Hạo trong nháy mắt trống rỗng, như là thiếu dưỡng khí, chỉ cảm thấy hô hấp trắc trở, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Một màn này, là quen thuộc như vậy, cải biến nhân sinh của hắn, trọn đời khó quên!
Một nam tử cả người như lửa đứng dậy, cao giọng nói:
– Khúc cung chủ thực sự là quá khách khí, bất quá hiện nay ta tu luyện đến bình cảnh, có Cửu Ngũ Chí Tôn đan này, tất có thể thành công đột phá, ta đây liền không khách khí. Ngoại trừ lần này đối phó Cổ Phi Dương ra, về sau Cung chủ có phân phó, Mục Dương Húc ta quyết không từ chối.
– Giả, giả! Đây hết thảy đều là giả, Ảo thuật, ảo giác!
Loan Quân Hạo kêu to, trực tiếp nhảy vào đại điện, chỉ vào từng cường giả, giận dữ hét:
– Các ngươi đều là giả! Một màn này từ lâu đã phát sinh qua, các ngươi chết thì chết, thương thì thương! Đây hết thảy đều là ảo giác!
Tất cả mọi người sửng sốt, Mục Dương Húc cau mày nói:
– Loan Quân Hạo đại nhân, ngươi đây là có chuyện gì?
Phù Kỳ Thủy cũng cổ quái nói:
– Chẳng lẽ đại nhân gần đây tu luyện công pháp ra đường rẽ, hơn nữa lúc này lâm đại địch, cho nên áp lực quá lớn, trực tiếp tẩu hỏa nhập ma?
– Ha ha!
Tất cả mọi người cười ha hả, chỉ có Khúc Hồng Nhan lẳng lặng ngồi ở đó, không có cười, trong mắt một mảnh si sắc, tựa hồ đối với trước mắt làm như không thấy.
Loan Quân Hạo tức giận hét lớn:
– Tất cả im miệng cho ta! Các ngươi những người trong huyễn cảnh này, có tư cách gì cười nhạo Bổn Tọa! Cổ Phi Dương sắp tới, một chiêu liền chém giết toàn bộ các ngươi!
Hắn điên cuồng hét lên một trận, sau đó lại lập tức tỉnh ngộ nói:
– Không đúng không đúng! Nơi này là huyễn cảnh!
Tất cả mọi người từng cái sắc mặt đại biến, tức giận trùng thiên.
Mục Dương Húc phẫn nộ quát:
– Loan Quân Hạo, đầu óc ngươi bị lừa đá sao! Có chư vị đại nhân ở đây, hơn nữa Khúc cung chủ tọa trấn, coi như là Thần Cảnh cường giả phủ xuống cũng phải cúi người, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì!
Không Nguyên Khôi cũng hừ lạnh, châm chọc nói:
– Nếu ngươi sợ, liền đi xuống núi, nghĩ không ra thiên tài cường giả Loan Quân Hạo lại nhu nhược như vậy!
Phù Kỳ Thủy vuốt râu nói:
– Ngày hôm qua còn nghe đại nhân nói khoác mình luyện thành tuyệt thế thần thông của Hằng Hà Vũ đế… Hằng Hà Đại Thủ Ấn, nói Cổ Phi Dương một mình ngươi đối phó là được, hiện tại liền sợ thành bộ dáng này, thực sự là khiến người thổn thức.
Khuôn mặt Loan Quân Hạo thoáng cái đỏ bừng, trong mắt tuôn ra lửa giận, hừ nói:
– Tùy các ngươi châm chọc làm sao, cùng những thứ không chân thật này phân bua làm gì!
Tư Trần Hải cất tiếng cười to nói:
– Quân Hạo huynh không cần lo lắng, tại hạ bất tài, ở trước đó không lâu từ trong di tích tìm được một thanh Cửu Cấp Huyền Binh Luân Hồi Thương, phối hợp Bách Chiến thương pháp của ta, là Thần cản sát Thần, Ma cản đồ Ma!
Ôn Thủy Hầu cũng gật đầu cười nói:
– Phải a, mười người chúng ta đều là Cửu Thiên cảnh Vũ Đế, cộng thêm Khúc cung chủ, đừng nói Cổ Phi Dương, coi như là mấy vị bài danh trước ba trên thiên địa Phong Vân bảng đều tới, cũng đừng nghĩ sống trở ra.
Loan Quân Hạo lạnh lùng nhìn hết thảy, mặc dù biết là giả, nhưng nội tâm càng ngày càng bất an, mồ hôi lạnh nhễ nhại, rất nhanh thấm ướt toàn thân.
Đột nhiên Khúc Hồng Nhan mở miệng nói:
– Mới vừa rồi Loan đại nhân không phải là ăn một trái cây hình người, hiện ra ba sắc hứ?
Trong lòng Loan Quân Hạo chấn động, nhíu mày, lúc trước hắn tuyệt đối không có ăn quả nào như vậy, nhưng Khúc Hồng Nhan vừa nói, trong lúc mơ hồ lại có chút ấn tượng.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan trầm xuống, quát:
– Dao Cầm, có phải ngươi lấy ra Tam Sinh quả hay không?
Một nữ tử áo lam hoảng sợ chạy đến, quỳ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.