Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2357: Chân anh hùng (2)




Lê một trận không nói gì, trong nháy mắt không có tính tình, trầm giọng nói:
– Tốt, ta dẫn ngươi đi.
Vệ Cương cười nói:
– Như vậy mới đúng.
Hai tay hắn bấm niệm thần chú, “ùng ùng”, dưới đất đứng lên hai Thạch Nhân, trực tiếp nắm hai người.
Nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, tiêu thất ở chân trời.

– Lê? Chính là Yêu Nữ vừa rồi?
Ninh Khả Vân cau mày nói:
– Sớm biết nàng có thể phá trận này, liền không cho nàng rời đi.
Bắc Thần Nam nói:
– Cửu Lê bộ tộc thường làm Tế Tự, chính là túc trí đa mưu nhất trong Yêu Tộc, là bộ tộc dễ dàng xuất hiện thiên tài nhất, Yêu Nữ vừa rồi kia ở Trận Đạo thành tựu xác thực rất cao.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mặc kệ nàng có thể phá hay không, trước tiên phải tìm được Thái Hư huyễn điện của Đằng Quang đã.
Hàn Quân Đình nói:
– Trước kia ta nghe Lê nói, nơi này là thế giới hoàn toàn chân thật, không phải huyễn cảnh phổ thông, sợ là phương pháp phá trận tầm thường cũng không dùng được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Giả như thật thì thật cũng như giả, đạo có mặt ở khắp nơi, lại thật làm sao, cũng chỉ là huyễn, ta có biện pháp tìm ra Thái Hư huyễn điện.
Tranh…
Đột nhiên một tiếng oanh minh vang lên, Hoang Thần Minh Nguyệt thương cắm ở trên đại địa mạnh mẽ kích động.
Hải lực từ trên thân thương không ngừng lan tràn, hướng bốn phía vọt tới.
Ầm ầm…
Dưới Giới Thần Bia truyền đến chấn động, từ trong Địa Mạch tuôn ra cự lực, như muốn nhấc lên toàn bộ Cự Bi.
Lý Vân Tiêu biến sắc, bay lên không, mấy người đứng trên bia cũng lần lượt bay lên.
Hắn đánh ra một quyết ấn, Cự Bi nhất thời nhỏ đi, hóa thành một đạo lưu quang bay vào mi tâm.
Theo Giới Thần Bia rút lên, trên đại địa có một hố sâu kinh khủng, một đạo thanh quang phóng lên trời cao. La Thanh Vân hóa thành trạng thái Bán Long, rơi vào bên người Chiến Thương, trực tiếp rút trường thương lên, đưa ngang trước người.
Lúc này toàn thân hắn tràn đầy tiên huyết, gương mặt ô uế, chỉ có cặp mắt kia vẫn như lúc ban đầu trong suốt.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Trận chiến này ngươi đã thua.
La Thanh Vân phẫn nộ quát:
– Chưa phân sinh tử, sao nói thắng bại?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta không còn hứng thú đánh với ngươi, lúc này chúng ta người đông thế mạnh, giết ngươi như giết chó.
Sắc mặt La Thanh Vân phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Ta sở cầu, là cùng ngươi công bình đánh một trận, nếu có ngoại nhân nhúng tay vào, liền không còn ý nghĩa. Đừng quên ta có khả năng tùy thời gọi Quỷ Tu la đến, các ngươi ai có thể địch?
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, Ninh Khả Vân càng là lạnh giọng nói:
– Người này là vật thí nghiệm của Vi Thanh, không thể thả hắn đi.
Cha nàng bị Vi Thanh giết chết, lúc này đối với người của Thánh Vực là hận thấu xương.
La Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, trường thương hoành ở trước người, bấm niệm thần chú, quanh thân hiện ra không gian sóng gợn, từng đạo đẩy ra.
– Không tốt…
Ninh Khả Vân cả kinh, mạnh mẽ lao xuống, hồng lăng ở trước người tan ra, hướng La Thanh Vân phất đi.
Ba…
Trong một chỗ không gian sóng gợn, đưa ra một bàn tay đầy lông lá, trực tiếp nắm lấy hồng lăng, trên cánh tay rõ ràng in một chữ “Bát” màu vàng.
Xuy…
Cánh tay kia móng vuốt bén nhọn, lóe lên liền chém hồng lăng nát tan.
Khốn lực thoáng cái liền băng tán.
Sau đó một con Quỷ Tu la hiện ra.
Sắc mặt của mọi người thoáng cái cực kỳ khó coi, Hàn Quân Đình cùng Quỳ Hoa Bà Bà trước kia chưa từng thấy qua vật ấy, càng là cả kinh đến hai mắt mở to.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Làm sao lại thiếu một con?
Lúc này mọi người mới phát hiện, chỉ có chín con Quỷ Tu la xuất hiện, từ đánh số đến xem, là thiếu số “Tứ”.
La Thanh Vân cũng cau mày lại, hắn dùng Long Huyết triệu hoán thứ này, cho tới bây giờ sẽ không thất bại qua, số “Tứ” hơn phân nửa là gặp bất trắc.
Phải biết những Quỷ Tu La này đều giống như Khâu Mục Kiệt, có Chung cực thân thể, cộng thêm Long Huyết bán thành phẩm, nồng độ huyết mạch còn hơn Nhuận Tường năm đó, mặc dù gặp gỡ Cửu Tinh đỉnh phong cường giả, cũng sẽ không bị thua.
Trong Thái Hư ảo cảnh này có thể đánh chết Quỷ Tu la, cũng chỉ có vài tồn tại.
Hơn nữa trên người “Thất” hiệu Quỷ Tu la, còn chảy tiên huyết, thở hỗn hển, hiển nhiên là chiến đấu dị thường gian khổ, không biết là đang cùng người nào tác chiến.
La Thanh Vân cũng không quản được quá nhiều, tuy chế tạo Quỷ Tu la thập phần khó được, hao tổn đại lượng của cải, hơn nữa xác suất thất bại cực cao. Nhưng dù sao cũng là có khả năng bổ sung, lấy tài nguyên của Thánh Vực mà nói, cũng không có gì đáng tiếc.
Hắn lạnh lùng nói:
– Có chín con Quỷ Tu la này thay ngươi ta hộ pháp, Lý Vân Tiêu, ngươi ta đánh một trận, xem còn ai có thể ngăn.
Nơi nào đó trong Thái Hư huyễn cảnh, trên một đỉnh núi, không ngừng có dư âm chiến đấu bắn ra bốn phía.
Các loại huyền khí kích động liên tục, đỉnh núi bốn phía sớm bị tiêu diệt, toàn bộ sơn thế từ từ trầm xuống.
Ầm ầm…
Một con Quỷ Tu la toàn thân lân giáp, như là côn trùng quơ trăm cánh tay, mỗi một tay đều cầm lấy một thanh Chiến Đao, điên cuồng chém về phía trước.
Ùng ùng…
Không gian nghiền nát, Bạc Vũ Kình không ngừng lượn vòng, né tránh dị thường cật lực.
Thái Hư huyễn cảnh mới vừa xuất hiện không lâu, hắn liền gặp phải Quỷ Tu la số bốn này, chiến pháp của nó điên cuồng, ép hắn hoàn toàn không có lực đánh trả.
Hơn nữa thực lực Quỷ Tu La kia còn mơ hồ trên hắn, không chỉ như vậy, Bạch Cô Đường còn lạnh lùng đứng ở trên bầu trời xa xa, giống như mèo vờn chuột.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình càng ngày càng khó coi, mình đã hoàn toàn lâm vào tử cảnh, đấu nữa phiền phức sẽ càng lớn.
– Thiên Vũ phong ngâm…
Nguyên lực quanh thân hắn xoay chuyển, mưa nhẹ hiện lên khắp bầu trời, muốn phá không bay đi.
Hưu…
Quỷ Tu la chém tới bát đao, toàn bộ bầu trời cắt thành mảnh vỡ.
– Lưu lại đi…
Bạch Cô Đường khinh miệt cười lạnh một tiếng, thân ảnh hắn lóe lên, liền xuất hiện ở trên bầu trời, một kiếm bổ xuống.
Phanh…
Thân ảnh của Bạc Vũ Kình nổi lên, bội kiếm trong tay vung lên ngăn cản, cả người trong nháy mắt bị đánh lui.
Quỷ Tu la hét lớn một tiếng, bát đao trở lại, “bang bang phanh”, chém đến cả người hắn tràn đầy tiên huyết, không ngừng lui về phía sau.
– Ha ha, nghĩ không ra vật quỷ này còn lợi hại như vậy, Vi Thanh đại nhân thật đúng là rất giỏi a.
Bạch Cô Đường cười khen.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình âm trầm, tròng mắt lộ ra ngoan sắc, hắn đã bị dồn đến trình độ sơn cùng thủy tận, chỉ còn con bài chưa lật là Nghê Thạch lực, nhưng kể từ đó sợ là mình cũng phải chết.
– Dù sao cũng chết, trước khi chết phải giết hai súc sinh này.
Trong lòng hắn quyết định, liền chậm rãi giải phong Nghê thạch.
Phanh…
Đột nhiên một cổ kình khí lăng không mà đến, mạnh mẽ đánh bay bát đao của Quỷ Tu la ra ngoài.
– Cái gì? Là ai?
Bạc Vũ Kình cùng Bạch Cô Đường cả kinh, bỗng nhiên nhìn lại chỗ cách đó không xa.
Một đạo hồng quang từ xa đến gần, như là vân hà bốc cháy, trong vân thải, phảng phất có một đóa liên hoa nở rộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.