Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2347: Huyền khí cự linh (1)




Lý Vân Tiêu dử tợn cười lạnh nói:
– Chê cười, lẽ nào bây giờ ngươi có thể thắng sao.
La Thanh Vân nói:
– Chân Long Chi Huyết, có thể tế luyện bất luận Huyền Khí gì trong thiên hạ. Hoang Thần Minh Nguyệt thương sớm bị ta dung hợp trăm phần trăm, nhục thân của ngươi đích xác cường đại, nhưng có thể kháng trụ một kích của Huyền Khí Cửu Giai đỉnh này sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, tức giận hừ nói:
– Ngươi thường thường chỉ thích nói, không thử một chút làm sao biết?
Nguyên Lực trên người La Thanh Vân cổ đãng, quát:
– Tốt, ta liền dùng một thương chí cường này chấm dứt tánh mạng của ngươi, ngươi có tư cách tiếp một chiêu này của ta.
Trên thương kim quang lưu chuyển, vô số Phù Văn dâng lên, trên người của La Thanh Vân đồng dạng có thanh quang không ngừng tràn ra, thương cùng người tuy hai mà một.
– Trăm phần trăm lực lượng của Huyền Khí Cửu Giai đỉnh, hơn nữa ta dùng Thập Giai Thần Huyết tế luyện, tự nghĩ ra một chiêu thức. Lý Vân Tiêu, ngươi đi chết đi.
– Long Thương… diệu dã…
Ầm…
Hải lực từ trên thương truyền ra, mạnh mẽ đánh về phái trước.
Phốc…
Ngực của Lý Vân Tiêu bị đâm xuyên thấu, tiên huyết trong nháy mắt nhuộm đỏ trường bào.
– Đáng tiếc, ở dưới Long Tức của ta, ngươi muốn hóa lôi thoát đi cũng không có khả năng.
La Thanh Vân tĩnh táo nhìn Lý Vân Tiêu, cặp mâu kia tràn đầy tiên huyết, khó có thể mở, nhưng gương mặt trắng bệch cùng dữ tợn, có ảo não vô biên cùng không cam lòng.
– Yên tâm đi thôi. Dưới phiến bầu trời này, tới tới đi đi bao nhiêu thiên tài, tuế nguyệt vùi lấp vô số nhân vật tuyệt thế, cũng không kém một mình ngươi.
– Chỉ là từ nay về sau, trên đường Võ Đạo đỉnh phong, La Thanh Vân ta tịch mịch như tuyết.
Hắn mạnh mẽ rút Chiến Thương ra, xoay người liền lăng không giẫm tại chỗ, muốn rời khỏi chỗ này.
Hắn không muốn, cũng không có thời gian nhìn dáng dấp của Lý Vân Tiêu trước khi chết.
Một mực truy đuổi bóng lưng võ đạo phía trước, giống như bầu trời cao vót, rốt cục ở trước mặt hắn sụp đổ, bản thân rốt cục nhảy ra.
Hắn trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Loại cảm giác tịch liêu cao xử bất thắng hàn kia xông lên đầu, cảm thấy trong lồng ngực có bi thương không để phát tiết.
Con ngươi bình tĩnh như nước dần dần ngưng tụ, tạo nên một tia rung động.
– Chuyện gì xảy ra?
La Thanh Vân cả kinh, chỉ cảm thấy thân thể không ngừng luống cuống, huyết dịch trong cơ thể như không bị khống chế bắt đầu khởi động.
– Chẳng lẽ là Chân Huyết phản phệ? Không có khả năng, máu của ta tinh luyện là thành công trăm phần trăm, tuyệt sẽ không xuất hiện phản phệ mới đúng.
La Thanh Vân kinh ngạc đứng trên trời cao, tâm tình bất an càng ngày càng mạnh, làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
– Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
La Thanh Vân hét lớn một tiếng, Long Huyết trong cơ thể sôi trào tới cực điểm, lực lượng vô biên chấn ra, nghiền nát không gian bốn phía.
Cổ khí tức áp chế hắn luống cuống kia mới bị khu tán.
Hắn mạnh mẽ hít một ngụm lãnh khí, sau khi tâm tình luống cuống biến mất, hắn mới hoảng sợ nhìn lên bầu trời, Huyết Nguyệt vẫn còn như trước.
Hắn mạnh mẽ xoay người lại, chỉ thấy thân thể Lý Vân Tiêu bị hắn giết, từ lâu chẳng biết tung tích.
– Làm sao có thể? Ảo thuật này có thể lừa gạt Long Uy của ta?
La Thanh Vân kinh hãi, không thể tin được nhìn nguyệt đồng trên bầu trời, trong nguyệt đồng ánh sáng chớp động, tựa hồ như là châm chọc.
– Chết tiệt…
Trên mặt La Thanh Vân lộ ra vẻ giận dữ, cắn răng mắng:
– Lý Vân Tiêu, ta còn tưởng rằng từ nay về sau thiên hạ không người chứ.
Thanh âm không mặn không nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến, ung dung nói:
– Ta thấy ngươi vui vẻ như vậy, nên mới cắt đứt, xin lỗi đã quấy rầy?
– Chết tiệt.
La Thanh Vân mắng một tiếng nữa, trường thương xuất thủ, hóa thành một đạo lưu quang đâm tới, quát:
– Ăn ta một thương, ta không tin Ảo thuật không gian của ngươi có thể mê hoặc Long Uy chi thương. Long Thương… diệu dã.
Phát thương kia, mơ hồ có Long hành lại dã, như thượng cổ Chân Long vượt qua thời không mà đến.
Nguyệt đồng hơi ngưng lại, một tầng bạch vân trôi giạt từ từ thổi qua, nửa che huyết sắc, làm cho bầu trời quỷ dị tăng thêm vài phần tình thú.
Một đạo âm cổ truyền đến, thân ảnh của Lý Vân Tiêu như ẩn như hiện, ở trên con đường thông thiên đại đạo, càng chạy càng xa.
– Trúc ra nhìn lén oanh, thụ ra nhìn lén thủy, phong ra nhìn lén vân, lẽ nào ta vô tình hay cố ý…
Ánh mắt nguyệt đồng phiêu miểu bất định, thế gian vạn vật tựa hồ thoáng cái trở thành nhạt, chậm rãi mất đi, trần quy trần, thổ quy thổ.
Trong mắt La Thanh Vân cũng đột nhiên mê mang, Long Tức trên người như là khói nhẹ lượn lờ, tiêu tán ở trong vô tận.
Không chỉ có Long Tức, ngay cả thương mang, thậm chí thân thể cũng dần dần tiêu tán.
– Điểu đến nhìn lén người, nguyệt đến nhìn lén rượu, tuyết đến nhìn lén thư, nhìn xem chúng thú vị vô tình…
La Thanh Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay nắm thương cũng từ từ buông lỏng, cả người như mệt ngủ, toàn bộ thiên địa một mảnh an tường, cơn buồn ngủ nhảy vào trong óc.
Hắn chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn khép hai mắt lại thật thoải mái thích ý.
Nguyệt đồng trên bầu trời chớp động lên u quang yêu dị, càng ngày càng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Long lân trên người La Thanh Vân tan rã, thân thể Bán Long hóa cũng chậm rãi trở về hình người, không ngừng bị đồng quang phân giải.
– A…
Đột nhiên La Thanh Vân hét lớn một tiếng, trực tiếp từ trong cơn ngủ mê tỉnh lại, huyết dịch trong cơ thể hắn chẳng biết tại sao sôi trào, đốt kinh mạch đau đớn, quát to một tiếng liền nhảy dựng lên.
Lực lượng kinh khủng không ngừng từ trong huyết mạch tuôn ra, thân thể đã thoái hóa lần thứ hai Long Hóa, Long lân bao trùm thân thể.
La Thanh Vân bỗng nhiên cả kinh, một hôi lạnh xông thẳng lên đầu.
Nếu không phải Thần Huyết trong cơ thể mình sôi trào, lúc này sợ là đã xong a. Hắn đổ mồ hôi lạnh, lăng không một trảo.
Chiến Thương gào thét mà đến, “Ba” một tiếng nắm trong tay, đãng xuất ra Long Uy, đánh xơ xác dị lực trên người.
Nguyệt đồng bỗng nhiên co rụt lại, lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
– Chết tiệt, Lý Vân Tiêu, đi tìm chết đi.
La Thanh Vân hét lớn một tiếng, thương mang đảo qua bầu trời, quát:
– Long Chiến Thiên hạ…
Thương mang rít gào, lực lượng mênh mông cuồn cuộn không ngừng từ trong thân thể hắn tuôn ra.
La Thanh Vân cũng rất giật mình, cảm giác nhục thân ở dưới cổ khí tức sôi trào kia, bắt đầu sinh ra biến hóa rất nhỏ, mỗi một thớ thịt đều tràn đầy lực lượng, như có thể vĩnh viễn tiêu xài không hết.
Nguyệt đồng lại nổi lên một thanh ảnh, chính là Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, tựa hồ cũng đã nhận ra cơ thể La Thanh Vân biến hóa.
Trong Nhãn Thuật không gian thi triển thần kỹ cũng không thể giết hắn, một khi để cho hắn ly khai, mình muốn thủ thắng liền khó càng thêm khó.
– Thương…
Lý Vân Tiêu tay niệm thần chú, trên người có vô số kim quang tuôn ra, trong không gian tựa hồ có kim ảnh xẹt qua, lóe lên mà tới.
Loảng xoảng…
Chiến Thương của La Thanh Vân vừa quét ra, tựa hồ bị một cổ lực lượng nào đó dẫn dắt, vậy mà đi lệch phương hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.