Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2334: Tái hội đỉnh phong




Lý Vân Tiêu mỉa mai cười cười, nói:
– Cảm giác hiện giờ ngươi mang đến cho ta rất mạnh, Vi Thanh cải tạo thân thể của ngươi sao. Nghe nói hắn một mực đang nghiên cứu phương diện này, xem ra rất thành công đấy.
La Thanh Vân nhướng mày, liền bình tĩnh lại, gật đầu nói:
– Xem ra ngươi biết một ít tin tức. Lý Vân Tiêu, từ sau tranh đoạt danh ngạch Tu Di Sơn, ta với ngươi vẫn chưa từng buông tay đánh một trận.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Năm đó ta và ngươi đều vẫn chỉ là lâu la Võ Tông, không nghĩ đến trải qua nhiều năm, lúc tái chiến đã là đỉnh phong thiên hạ rồi.
La Thanh Vân nói:
– Cho tới giờ, ta cũng biết mình không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ta hiện giờ, đã xưa đâu bằng nay, đủ sức đánh với ngươi một trận rồi. Vứt bỏ tất cả ân oán lợi ích, chỉ lấy thân phận võ giả, ta thật sự rất chờ mong lại đánh với ngươi một trận đấy.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Hôm nay ta và ngươi lập trường bất đồng, cho ta làm càn hỏi một câu, ngươi có tư cách khiêu chiến ta sao?
La Thanh Vân nhíu mày lại, nói:
– Không thử xem làm sao biết được? Người nha, chung quy vẫn phải có mục tiêu và mộng tưởng. Mà ngươi chính là mục tiêu mà ta vẫn luôn theo đuổi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Xấu hổ không dám nhận.
La Thanh Vân nói:
– Ta biết rõ hôm nay đứng ở dưới trướng Vi Thanh đối lập với ngươi, khiến cho ngươi rất là bất mãn, nhưng người có chí riêng, có mục tiêu riêng, cái này bản thân ta cũng không thấy có gì không ổn cả.
Lý Vân Tiêu hiện lên một tia lạnh lùng, nói:
– Ngươi nói rất hay, vậy ta giết ngươi cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc nữa, bởi vì đường là do bản thân chọn.
La Thanh Vân nói:
– Ngươi không giết được ta đâu, lực lượng Vi Thanh vượt xa các ngươi có thể tưởng tượng. Ta muốn đánh một trận công bằng với ngươi, chỉ hy vọng có thể dùng lực lượng của mình để đánh bại người.
Lý Vân Tiêu khinh miệt cười nói:
– Lực lượng của ngươi không đủ để đánh bại ta.
Đồng tử La Thanh Vân co rụt lại, nói:
– Vẫn là câu nói đó, không thử làm sao biết được chứ.
Cũng không thấy hắn cất bước, thân thể đột nhiên vọt tới, đánh mạnh ra một quyền.
Toàn bộ không gian bị ép xuống dưới, lực lượng vô tận đều hội tụ trên quyền của hắn, uy thế hiển hách, lại có xu thế Hổ khiếu Long ngâ.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, dưới chân giẫm mạnh về sau, liền thuấn di trăm trượng.
Nhưng quyền uy kia giống như như giòi trong xương, vậy mà không thể tránh đi được.
“Hừ”
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, liền vươn tay ra chụp lấy
Cả đầu cánh tay thoáng một phát hóa thành màu vàng, giữa năm ngón tay càng hiển hiện kình phong, nắm chặt xuống.
“Oanh”
Năm ngón tay kia như một tòa lao lung, nhốt một quyền kia trong đó, Long quyền khí kình bị Lý Vân Tiêu chụp chặt lấy, không cách nào bộc phát, đụng tới đụng lui trong lồng giam, chấn lên đạo đạo rung động tản ra.
– Có thể dễ dàng tiếp được một quyền này của ta, xem ra tiến bộ của ngươi thật sự không khiến ta thất vọng.
La Thanh Vân nói:
– Vậy ta liền yên tâm rồi, trước kia còn lo lắng ngươi không có tiến bộ, bị ta thoáng cái đánh chết ấy chứ.
– Buồn cười.
Lý Vân Tiêu giận quá thành cười, nắm chặt xuống, “Oanh” một tiếng bẻ vụn Long khí kia, lực lượng vô biên phóng tới tứ phương.
Hắn không lùi không tránh, mặt không đổi sắc xông tới, bay lên đá một cước vào mặt La Thanh Vân.
– Ngươi vẫn tiện như vậy a.
La Vân thanh mắng một tiếng, thân hình lóe lên, tàn ảnh bị đá nát, chân thân lập tức liền xuất hiện trên không Lý Vân Tiêu, dùng chân đạp xuống mặt hắn.
Hai người đều ra ngoan chiêu, đánh người trực tiếp vẽ mặt.
Lý Vân Tiêu sắc mặt lạnh như băng, thu hồi chân lại, xoay người một cái liền hai tay kết trảo, kết xuất long trảo ấn, chụp lấy chân La Thanh Vân, mượn lực hất mạnh lên ném ra ngoài.
Sau đó lôi quang lóe lên trên không trung, Lý Vân Tiêu truy kích trên xuống, giơ búa lên cao đánh xuống mặt La Thanh Vân.
“Ầm ầm”
Một đạo thiểm điện cơ hồ dùng tốc độ như thuấn di đánh xuống.
La Thanh Vân lại càng hoảng sợ, toàn thân kinh ra một thân mồ hôi lạnh, uy lực tia chớp kia cũng không mạnhc, hắn cũng không phải sợ bị thương, mà là sợ bị vẽ mặt.
Long Uy mênh mông nhộn nhạo ra, không gian xoay chuyển, liền biến mất tại chỗ.
“Phanh”
Tia chớp trực tiếp đánh vào trong mặt đất, chấn đầy bụi bậm.
Lý Vân Tiêu mặt âm trầm, thần thức thoáng cái tản ra.
Bốn phía đều là cao thủ đang chém giết sinh tử, nguyên lực chấn động cực kỳ hỗn loạn, vậy mà thoáng cái không tìm được vị trí của La Thanh Vân.
– Lý Vân Tiêu, ngươi quá âm hiểm. Chúng ta có lẽ nên ước định trước, không cho phép vẽ mặt.
Bên ngoài hơn mười trượng, thân ảnh La Thanh Vân mới thoáng cái hiển hóa ra, mặt mũi tràn đầy nộ khí.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Sao hả, ngươi sợ bị ta đánh o mặt, tương lai không mặt mũi đảm nhiệm vị trí thành chủ hành Hồng Nguyệt sao?
La Thanh Vân hất lên trường bào, hừ lạnh nói:
– Ta và ngươi giờ phút này coi như là cường giả đỉnh tiêm thiên hạ, nên có một ít phong phạm cường giả, không nên đánh nhau như tiểu hài tử vậy. Loại hành vi này giống như phun đàm vào đối phương vậy, thật quá ngây thơ.
“Khục”
Lý Vân Tiêu trực tiếp “PHỐC” một tiếng phun tới một cục đàm.
Cục đàm kia xoay chuyển khắp không gian, lại bị hắn dùng tinh thần lực thuấn di tới, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở trước mặt La Thanh Vân.
” ”
Một cổ cảm giác vô cùng buồn nôn xông lên đầu, khiến lỗ chân lông toàn thân La Thanh Vân đều thoáng cái mở ra thân thể vội nhoáng một cái liền tránh đi được
Vừa mới định thân hình, đã phát hiện đối phương lại nhổ tới một bãi nước miếng.
– Đáng giận, có mau ngừng lại không.
La Thanh Vân hét lớn một tiếng, đánh mạnh ra một chưởng, toàn bộ không gian bốn phía ngưng tụ, tất cả hơi nước lập tức bốc hơi sạch.
Sau đó một chưởng kia biến ảo, vô số không khí hội tụ mà đến, không ngừng áp súc trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc đã đến cực hạn, đánh mạnh ra.
“Ầm ầm”
Lực trùng kích cực lớn nổ bung, cuốn khắp trời cao, hung hăng rơi xuống.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, hừ nhẹ một tiếng, trong tay giơ lên một đạo kiếm quang, Lãnh Kiếm Băng Sương lóe lên hàn quang, liền “Xùy~~” một tiếng cắt đứt chưởng phong kia.
Nhưng bốn phía thân kiếm lại hóa ra vô số gió lốc thật nhỏ, không ngừng xoay tròn, thoáng cái bao vây hắn lại.
La Thanh Vân một tay bấm niệm pháp quyết, hai ngón khép lại, quát:
– Chân Không Bạo.
“Oanh”
Vô số gió lốc thật nhỏ đột nhiên thoáng cái nổ bung, một cổ lực lượng càng lớn hơn trước hóa thành vòng xoáy, càn quét ra
Thân thể Lý Vân Tiêu ở trong gió lốc chỉ nháy mắt liền “Phanh” thoáng cái vỡ vụn, hóa thành vô số lôi quang, tùy ý vòng xoáy kia xoáy lên, càng ngày càng cao.
La Thanh Vân biến sắc, lộ ra kinh hãi.
Chỉ thấy đạo gió lốc xoáy Lý Vân Tiêu lên, trong khoảnh khắc liền biến thành lôi vân phong bạo, lôi điện chi lực khủng bố không biết từ chỗ nào ngưng tụ đến, điện thế càng ngày càng cao, không ngừng phóng điện khắp bốn phương tám hướng
– Muốn thắng ta? Kiếp sau đi.
Bên trong lôi đình phong bạo truyền đến thanh âm của Lý Vân Tiêu, gào thét lên cuốn tới La Thanh Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.