Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2271: Tôn nghiêm




Khâu Mục Kiệt du du nói:
- Không có gì, ta chỉ cảm thấy kỳ quái thôi. Nếu như không phải, vậy thì hai vị và Bạc Vũ Kình hẳn là chạm mặt ở thành Phong Linh rồi. Ta rất ngạc nhiên, Vi Thanh phái hai người các ngươi đến thành Phong Linh để làm gì thế?
Nụ cười trên mặt Tiểu Kiêu vẫn còn, chỉ là có chút cứng ngắc lại, cười lớn nói:
- Liên quan bí mật, thứ cho khó trả lời.
Trong tràng thoáng cái an tĩnh lại, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Ung Thiên Vận đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Hai vị đại nhân là thủ hạ Vi thanh đại nhân của Thánh Vực sao? Tại hạ La Thiên Hóa Thần Hải, kính xin hai vị đại nhân hiệp trợ đánh chết phản đồ Hóa Thần Hải Khâu Mục Kiệt.
Mấy người Hóa Thần Hải đều nhìn qua Tiểu Kiêu, lộ ra thần sắc tha thiết, hai người này nhìn như thực lực không tầm thường, nếu chịu ra tay thì mọi ngươi rất có thể sẽ sống được.
- Ách...
Trên mặt Tiểu Kiêu lộ ra vẻ cổ quái, nói:
- Ngươi nói ngươi là Hóa Thần Hải thì là Hóa Thần Hải sao? Ta căn bản cũng không nhận ra ngươi? Thỉnh không nên tùy tiện cầu cứu người xa lạ như thế.
Thân hình Ung Thiên Vận lắc lư, thuấn di một cái liền rơi vào bên người Tiểu Kiêu, vội vàng đưa lên một khối lệnh bài không phải vàng không phải ngọc nói:
- Đây là chứng minh thân phận của ta, hai vị đại nhân xem qua. Hóa Thần Hải và Thánh Vực đặt song song là hai đại thánh địa đại lục Thiên Võ, đứng đầu bầy luân, đầu đuôi tương vọng, cùng nhau giữ gìn trật tự đại lục, mong rằng hai vị đại nhân ra tay, trảm yêu trừ ma.
Tiểu Kiêu tiếp nhận lệnh bài kia nhìn thoáng qua, cầm trong tay vuốt vuốt, sắc mặt cổ quái nhìn về phía Khâu Mục Kiệt, cười khổ nói:
- Quả nhiên là lệnh bài thật, cái này..., thật khiến cho tại hạ khó xử đấy, Mục Kiệt đại nhân, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
- Nên làm gì thì tùy ngươi, lão phu cũng không phải chủ tử ngươi.
- Ân...
Tiểu Kiêu gật đầu, đánh giá nói:
- Vậy thì không có biện pháp rồi, ai bảo chúng ta và Mục Kiệt đại nhân là bằng hữu chứ.
Tiểu Kiêu chụp mạnh xuống, tấm lệnh bài kia lập tức bị tạo thành một đoàn, trực tiếp đập tới trên người Ung Thiên Vận.
- Cái gì? Ngươi...
Ung Thiên Vận quá sợ hãi, không thể tưởng được hắn lại đột nhiên ra tay làm khó dễ, vội vàng thay đổi không gian muốn thuấn di đào tẩu.
Nhưng chợt hoảng sợ phát hiện không gian chi lực đã hoàn toàn bị giam cầm lấy, dùng lực Thuật Luyện Sư cửu giai của mình nhưng lại không thể rung chuyển chút nào cả.
“Phanh”
Một chưởng đánh vào lồng ngực hắn, lệnh bài bị vo thành đoàn kia càng xuyên thấu thân thể hắn, từ sau lưng chấn ra.
Sau đó trên mặt Tiểu Kiêu lộ ra vẻ dữ tợn, giơ chân lên trực tiếp giẫm tới.
“Phanh”
Lực lượng một cước kia đánh lên người Ung Thiên Vận, trực tiếp chấn hắn vào mặt đất, nhấc lên vô số bụi đất đá vụn.
- Chậc chậc, một đời Thuật Luyện Sư cửu giai, cứ như vậy chôn xương hoang dã, thật khiến cho người thổn thức.
Tiểu Kiêu phủi tay, vẻ mặt tươi cười.
- Ngươi, ngươi thân là người Thánh Vực, vậy mà giết Ung Thiên Vận đại sư?
Vài tên Thuật Luyện Sư Hóa Thần Hải còn lại lúc này mới kịp phản ứng, đều kinh sợ, hơn nữa là một cổ bi phẫn chi ý dâng lên.
Tiểu Kiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người kia, nói:
- Ta đã đã nói với hắn, không nên tùy tiện cầu cứu người xa lạ, là chính bản thân hắn không nghe, điều này có thể trách ai chứ?
Hắn khinh thường Xùy~~ cười một tiếng, mỉa mai nói:
- Chẳng lẽ Thuật Luyện Sư đều ngu xuẩn như vậy sao? Ha ha ha.
“Đùng”
Hai đấm Lý Vân Tiêu nắm chặt lại, giữa xương tay truyền đến tiếng nổ vang, càng có lôi quang hồ quang điện chớp động trên quyền phong.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trong hai tròng mắt phun ra lửa giận vô biên.
Hắn và Ung Thiên Vận mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng coi như nói chuyện rất hợp duyên. Hơn nữa đối phương có Thuật đạo cửu giai, có thể nói là một đại tông sư, lại bị tiểu nhân đánh chết uất ức như thế, tôn nghiêm Thuật Luyện Sư hoàn toàn bị chà đạp
Bạc Vũ Kình cũng nhìn chằm chằm vào thi thể Ung Thiên Vận thấp thoáng trong đống đá vụn bên dưới, còn có vết máu tràn ra, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo ác lạnh.
- Các hạ... Thật là... Bạc Vũ Kình... Đại nhân sao?
Trên chiến hạm, truyền đến tiếng run rẩy của La Thiên, hắn giờ phút này toàn thân nhiễm độc, nằm trên mặt đất, đã thi thể Ung Thiên Vận mất đi năng lực hành động rồi.
Bạc Vũ Kình nói:
- La Thiên, là ta. Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa ta sẽ cứu ngươi.
Sắc mặt hắn một mảnh băng hàn, trong mắt lộ ra thần sắc nói không nên lời.
- Thật... Thật sự... Là.. Đại nhân ngài...
Cảm xúc La Thiên thoáng cái trở nên kích động lên, run rẩy muốn dùng tay chống thân thể, lại hoàn toàn không cách nào làm được.
Một gã Thuật Luyện Sư vội vàng phi thân xuống, nâng La Thiên dậy, hơn nữa lấy ra mấy miếng kim châm đâm vào trên người hắn, đồng thời xuất ra mấy hạt Giải Độc Đan nhét vào trong miệng hắn.
La Thiên cũng không ngăn cản hắn, ánh mắt nhìn lên bầu trời, chỉ cảm thấy một hồi hoảng hốt, thấy không rõ chân dung Bạc Vũ Kình.
Sau khi được kim châm đâm huyệt, tinh thần và thương thế của hắn tựa hồ đã ổn định lại, chậm rãi nói:
- Sinh thời có thể gặp lại đại nhân, quả thật là may mắn của La Thiên. Mong rằng mọi người niệm ở phân thượng thuật đạo nhất mạch, truyền chuyện ở nơi này lại cho Hóa Thần Hải.
Bạc Vũ Kình nhướng mày, cũng không nói lời nào, mà quay đầu nhìn về phía Khâu Mục Kiệt, nói:
- Giải độc cho hắn.
Khâu Mục Kiệt biến sắc, lộ ra vẻ giận dữ, hừ lạnh nói:
- Buồn cười, nếu là lão phu hạ độc, làm gì có đạo lý giải.
Hắn mỉa mai nói:
- Còn nữa, ngươi là người thế nào của ta, có tư cách gì ra lệnh cho ta?
Bạc Vũ Kình nói:
- Ta không phải ra lệnh, mà có thể cùng ngươi trao đổi điều kiện.
- Ah? Rất thú vị.
Khâu Mục Kiệt cười nói:
- Dùng vật trong cơ thể ngươi trao đổi, ta liền đáp ứng ngươi.
Thần sắc Lý Vân Tiêu khẽ động, trong mắt hiện lên dị sắc, hắn tự nhiên hiểu rõ vật trong cơ thể mà Khâu Mục Kiệt nói là thứ gì.
Bạc Vũ Kình nói:
- Có thể. Kèm theo một điều kiện, giúp ta giết luôn hai người này.
Hai mắt Khâu Mục Kiệt co rụt lại, lộ ra vẻ trầm tư.
Tiểu Kiêu lại biến sắc, vội hỏi:
- Mục Kiệt đại nhân, chúng ta là cùng một trận tuyến a, vừa rồi ta đánh chết tên Thuật Luyện Sư cửu giai kia, đủ để cho thấy lập trường của chúng ta rồi.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
- Khâu Mục Kiệt, Vi Thanh đã phái ngươi tới bắt Lý Vân Tiêu, vì sao lại phái hai người bọn họ đến đây, chẳng lẽ ngươi thật sự là ngốc tử sao?
Nội tâm Tiểu Kiêu và Hoán Diệt đồng thời trầm xuống, thầm nghĩ không tốt.
Sắc mặt Tiểu Kiêu trầm xuống, điểm một ngón tay tới Bạc Vũ Kình, trực chỉ cổ họng, quát:
- Sắp chết đến nơi, còn nói bậy bạ gì đó!
Bạc Vũ Kình lạnh lùng cười cười, trái tay nắm lấy bội kiếm, bên hông thả người trở ra, cười to nói:
- Ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Giờ phút này vì sao lại sợ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.