Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1603: Thành liệt quang (2)




Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.
Hắn hiểu rõ đặc tính của Hải tộc, nếu chiến trường ở trấn Hải Thiên, tiếp giáp Đông Hải, Hải tộcbọn hắn có Đông Hải cường đại làm hậu thuẫn, có thể không ngừng vận chuyển chiến sĩ tiến đến tham chiến.
Nhưng chiến trường sau khi được kéo dài ra, ưu điểm thích ứng trên biển của bọn hắn lập tức biến thành khuyết điểm, trừ phi là cường giả ngoài Võ Tôn, nếu không người Hải tộc một khi bước vào đại lục, thực lực sẽ lập tức đại giảm.
Cho nên theo chiến tuyến Nhân tộc lui về phía sau, đối phương phải tiến hành củng cố và chuẩn bị trong thời gian nhất định. Nếu lần nữa quy mô xâm chiếm, đó tất nhiên là lúc đã hoàn toàn chuẩn bị xong, tình hình chiến đấu sẽ thảm thiết đến mức khó mà tưởng tượng.
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
– Người lĩnh chiến ở trấn Hải Thiên là ai, người thống nhất điều phối ở thành Liệt Quang là ai?
Bảo Sanh trả lời:
– Lĩnh chiến trấn Hải Thiên chính là Ninh Hoài Thụ đại nhân thành Hồng Nguyệt, tiến thành thống nhất điều phối ở thành Liệt Quang chính là Văn Bá Quân đại nhân thành Hồng Nguyệt.
Lý Vân Tiêu cau mày lại, Ninh Hoài Thụ và Văn Bá Quân đều có thực lực Võ Đế bát tinh, xem ra chiến sự đã thăng cấp đến trình độ này rồi
Hơn nữa từ vấn đề an bài nhân viên mà xem, Đường Khánh cũng là thân nội bài ngoại, phó môn chủ Tứ Cực Môn được an bài ở hậu phương điều phối, còn thế lực vốn có của thành Hồng Nguyệt lại bị phái đến tiền tuyến giết địch.
Bảo Sanh quay đầu lại cười nói:
– Đại nhân không cần lo lắng, lần này không chỉ toàn bộ Đông Vực điều bắt đầu chuyển động, mà ngay cả Thánh Vực cũng đã bị kinh động, phái cường giả tọa trấn ở thành Hồng Nguyệt, không cẩn thận không chừng còn đích thân tới tiền tuyến đấy.
Trong mắt nàng lóe ra ánh sáng, có chút hưng phấn nói:
– Nếu như vậy thì tốt rồi, Bảo Sanh cũng có cơ hội thấy được phong thái của cường giả Thánh Vực.
Trong lòng tất cả võ giả đê giai, Thánh Vực chính là nơi chí cao vô thượng.
Lý Vân Tiêu càng nhíu mày chặt hơn, lần này do hắn dẫn phát hai tộc cuộc chiến, sợ rằng trong lúc vô hình đã giúp Đường Khánh một cái đại ân.
Ngoại tộc đến gần, Thánh Vực nhất định sẽ không cho phép thành Hồng Nguyệt nội đấu, mà giờ khắc này Đường Khánh là thành chủ tạm thời, như vậy hắn rất dễ dàng mượn cơ hội này thông qua ngoại tộc thanh lý nội địch, hơn nữa trong cuộc chiến hai tộc dựng lên uy vọng và địa vị của mình.
Hiện giờ có cường giả Thánh Vực tọa trấn thành Hồng Nguyệt, như vậy ít nhất nói rõ một chuyện, chính là Thánh Vực giờ phút này đã chấp nhận thân phận thành chủ của Đường Khánh rồi.
Bảo Sanh nhìn bộ dạng Lý Vân Tiêu càng ngày càng lo lắng, bất giác có chút bận tâm. Nếu vị đại nhân trước mắt này lo lắng quá mà chạy đi, vậy thì phần thưởng của mình cũng không có nữa rồi.
Nàng lộ ra một dáng tươi cười mê người, nói:
– Đại nhân, đã đến. Yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt hơn mà.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Bảo Sanh nghịch ngợm nháy mắt vài cái, lấy ra một cái chuông thành Hồng Nguyệt đến đưa cho Lý Vân Tiêu, nói:
– Đại nhân, đây là chuông tùy thân của ta, có bất kỳ chuyện gì thì cứ lắc nó, Bảo Sanh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt ngài ngay.
Lý Vân Tiêu tiếp nhận chuông lục lạc, trên đó có cột một sợi dây đỏ, thập phần tinh xảo.
Bảo Sanh lần nữa đưa lên một khối ngọc bài màu trắng, nói:
– Kính xin đại nhân ghi chép thông tin bản thân vào đó, kể cả tu vị các thứ, ta cũng tiện giao cho đại nhân phụ trách điều phối.
Lý Vân Tiêu tiếp nhận ngọc bội quét thần thức qua, bên trong các loại tin tức đều nói thập phần kỹ càng, chủ yếu đều quay chung quanh khả năng chiến đấu, kể cả năng khiếu, tuyệt kỹ, thích hợp với phương thức tác chiến gì v… v…
Xem ra Văn Bá Quân quả thật có vài phần năng lực̉, thu thập tin tức chiến đấu của tất cả võ giả như vậy mới có thể điều phối một cách chính xác hiểu quả nhất nhất được
Chỉ là những tin tức này đều là bí mật của từng võ giả, sẽ không ai lại ghi thật vào cả.
Hắn tùy tiện ghi vào, tính danh Lý Phi Dương, thực lực Võ Tôn bát tinh, tuyệt kỹ am hiểu sử dụng kiếm, thích hợp chiến đấu bất luận hoàn cảnh nào.
Bảo Sanh tiếp nhận ngọc bài, lòng tràn đầy vui mừng, nói:
– Đại nhân ngài cứ an tâm ở đây tu luyện đi, có bất kỳ chuyện gì ta sẽ lập tức thông tri cho ngài. Nếu có thể đủ đánh lui cường địch, thù lao mà bên trên đồng ý sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đâu.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Còn có thù lao?
Thân thể Bảo Sanh ngốc trệ thoáng một phát, giật mình nói:
– Ah, ngài không biết?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Chưa, ta đầu óc nóng lên, chỉ có tâm nguyện đền đáp tộc của ta, bởi vậy mới từ xa vạn dặm chạy đến đây.
– Khanh khách.
Bảo Sanh bị lời Lý Vân Tiêu nói chọc cười, nhưng đồng thời cũng nổi lên lòng kính nể, nói:
-Võ giả tán tu tới nơi này phần lớn là hướng về phía thù lao mà đến, đại nhân ngài thật sự là một người tốt.
Lý Vân Tiêu cười khổ vài cái, hỏi qua các loại thù lao, quả thật rất phong phú, khó trách có nhiều võ giả tán tu liều chết như vậy.
Hắn vẫy lui Bảo Sanh, liền một người đi vào trong tiểu viện.
Những tiểu viện anỳ đều chỉ tạm thời dựng lên, cũng không lớn, nhưng lại thập phần tinh xảo, bên trong bày biện cũng cực kỳ đơn giản, chủ yếu đều là cung cấp cho tu luyện, còn có đại lượng nguyên thạch cực phẩm chồng chất trong mật thất luyện công.
Hắn hiện giờ cũng không vội đi trấn Hải Thiên rồi, nếu giao chiến đã kịch liệt như thế, như vậy toàn bộ đường ven biển nhất định đều đã bị phong tỏa, Bắc Minh Lai Phong sợ rằng thời cũng không thể nào ra biển được.
Lần này hai tộc chi chiến cơ bản rốt cuộc bởi vì hắn phát ra, cho nên vô luận như thế nào cũng sẽ quan tâm xuống phía dưới, hoặc ít hoặc nhiều tận thêm chút sức lực.
Nghĩ lại lần nữa, lần trước Hải Tộc quy mô xâm chiếm, cũng là bởi vì hắn mà ra, xem ra bản thân đích thật là tai tinh gây họa, thay đổi một thân cái xác vẫn là như vậy.
Sau khi suy nghĩ, cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu an tâm tu luyện.
Ba ngày sau, bên trong Giới Thần Bia, Lý Vân Tiêu đang lẳng lặng an tọa đột nhiên cảm thấy một điểm linh quang chớp động, thân thể mạnh mẽ chấn run lên một cái.
Yêu Long cùng linh hồn hắn cộng hưởng cũng là từ trong tu luyện mở mắt ra, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hồn Lực vẫn mắc kẹt ở bát giai đỉnh phong, rốt cục đột phá giam cầm, bắt đầu hướng lên Cửu Giai trùng kích.
Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, bên trong Giới Thần Bia tất cả tài nguyên đều điên cuồng tuôn ra. Linh khí này đã chất hóa thành ti, quấn quanh người hắn, tựa như xuân tàm kết kén, từ từ đem toàn bộ người hắn cuốn lại, ngưng tụ thành một trạng thái cố định.
Mười ngày sau, kén rốt cục từ từ động, một chút xíu lột ra, hóa thành linh khí tiêu tán.
Thân ảnh của Lý Vân Tiêu hiển lộ ra, ngồi xếp bằng trong đó, sắc mặt an tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.