Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1554: Thu tuyệt lôi (2)




– Rầm, rầm, rầm …
Thanh âm từ bốn phía truyền đến, tuy rằng kết giới của Úy Đông Dương không bị phá nhưng cũng bị cỗ lực lượng kia trực tiếp đẩy lui mấy chục thước, ngọn lửa đầy trời đốt đến tận đáy hồ hầu như không còn vật nào có thể tồn tại.
Đại lượng hồ nước gần như bốc hơi, tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Toàn bộ người Úy gia dưới lực lượng tự bạo của Hỏa Phượng đều dính chấn thương, còn có một gã bị đốt đến mức kêu la thảm thiết, thanh âm dần nhỏ lại cuối cùng bị đốt thành tro bụi.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên hoảng sợ, thân thể Úy Đông Dương phát run, không chỉ tổn thất một bình ngọc mà còn bù vào tính mạng một gã cường giả Vũ Đế, lại còn mất cho Suất Quân Uy một kiện chí bảo, kết quả là mỗi người đều bị thương nhưng kết quả vẫn hoàn tay trắng.
Lôi Long dưới sự trùng kích của hõa diễm, lôi quang dường như tối lại, phát ra từng tiếng rền rĩ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra một đạo tinh quang, một tay bấm niệm pháp quyết.
Lập tức Yêu Long cùng hắn dung hợp hồn phách, thân thể bắt đầu sinh ra yêu hóa, linh hồn lực cường đại tản ra, thoáng cái đã thuấn di đi ra ngoài.
Trong nội tâm Suất Quân Uy đại chấn, hắn chỉ lo nhìn Uy gia ăn thiệt thòi lớn, trong lòng mừng rỡ như nở hoa lại không chú ý đến tình huống của Lý Vân Tiêu, tự nhiên cảm thấy một cỗ tinh thần lực cường đại xuất hiện đột ngột, hắn vừa mới ngoảnh lại đã thấy Lý Vân Tiêu yêu hóa lao ra ngoài.
Sau khi tế luyện Hồ Lô Tiểu Kim Cương xong, trong thời gian ngắn hồn lực của Lý Vân Tiêu khó mà khôi phục, hắn chỉ có cách mượn nhờ hồn lực của Yêu Long mà Yêu Long đã đạt đến hồn lực cửu giai, lực lượng không thua kếm Lý Vân Tiêu chút nào.
Hai tay hắn niết một đạo lôi bí quyết trực tiếp đâm thẳng vào hư không, túm chặt Lôi Long.
Lôi Long đã ở tình cảnh nỏ mạnh hết đà đâu có khả năng phản pháng bị Lý Vân Tiêu trực tiếp hấp thu nhập vào trong cơ thể trước sự chứng kiến của toàn bộ mọi người.
Một màn này rơi vào trong mắt người chứng kiến khiến cho người Úy gia quay lại nhìn nhau, tất cả đều là bộ dáng ngẩn ngơ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Úy Đông Dương cơ hồ muốn tức đến chết, cùng là thu hai nguyên tố hóa hình, hai sự trả giá khác nhau nhưng kết quả lại trái ngược hoàn toàn, hai mắt hắn như phóng hỏa gắt gao nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, nột tâm dâng lên một cỗ xúc động muốn giết người.
– Ha ha, chúc mứng Vân Tiêu đại nhân, thành công thu được cửu âm tuyệt lôi, chúc mừng, chúc mừng.
Vẻ mặt Suất Quân Uy tươi cười, lớn tiếng chúc mừng, sau đó lại lộ ra bộ dáng thở dài tiếc nuối:
– Đáng tiếc, Đông Dương huynh lại không có thuận lợi như vậy, thật là khiến người ta tiếc hận a.
Bờ môi Úy Đông Dương khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó lại cố nén không thốt ra, biểu lộ cơ hồ là muốn khóc, nhìn thấy cảnh như vậy trong lòng Suất Quân Uy càng vui mừng không thôi.
Rốt cục một gã vỏ giả Úy gia không nhịn được, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, cửu âm tuyệt lôi là do chúng ta đánh cho trọng thương, lúc đó ngươi mới có thể dễ dàng thu được nó, ngươi không thể độc chiếm,
Những người Úy gia còn lại cũng nhao nhao phụ họa, mỗi người đều là vẻ mặt bi thống, một người trong đó nói:
– Chúng ta còn chết mất một cường giả Vũ Đế, việc bắt cửu âm tuyệt lôi ngươi không có nửa điểm công lao, theo ta tất cả thành quả đều phải quy về Úy gia chúng ta.
Úy Đông Dương cũng không ngừng gật đầu, tuy không tỏ thái độ nhưng hiển nhiên hắn cũng không cam lòng.
Suất Quân Uy phẫn nộ quát:
– Các ngươi còn biết xấu hổ hay không? Ngay từ đầu đã phân phối cửu âm tuyệt lôi quy Vân Tiêu đại nhân, bát âm minh hỏa quy các ngươi.
Hắn biểu hiện cực kỳ tức giận, thế nhưng nội tâm lại như nở hoa, hắn ước gì Úy gia trở mặt với Lý Vân Tiêu.
Một gã võ giả hừ lạnh nói:
– Đó là việc trước đây hiệp thương nhưng cần trải qua tình huống thực tế phải dùng công lao đến luận việc, Úy gia chúng ta cơ hồ là xuất toàn lực thế nhưng Lý Vân Tiêu lại không hề bỏ ra nửa điểm công lao, dựa vào cái gì mà hắn lại nhận được thành quả.
Lý Vân Tiêu sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
– Vốn là mọi người đồng tâm hiệp lực bang trợ lẫn nhau, ta mới không lên tiếng, nếu như các ngươi đã muốn tính toán thì ta liền tính toán với các ngươi.
Hắn lạnh giọng nói tiếp:
– Nếu như cửu âm tuyệt lôi ở thời kỳ toàn thịnh thì đương nhiên công hiệu hơn gấp 10 lần so với lúc suy yếu như thế này, ngay từ lúc đầu đã nói rõ các ngươi thu bát âm minh hỏa ta thu cửu âm tuyệt lôi thế nhưng các ngươi lại tự tiện ra tay làm suy yếu đi cửu âm tuyệt lôi. Hiện tại ta thu được cũng không có hiệu quả như ban đầu, thế mà các ngươi còn mặt mũi đi tranh đoạt với ta? Cái này còn trái với ước định ban đầu, ngược lại Đông Dương đại nhân phải cho ta một câu trả lời mới đúng chứ?
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi hột, nói như vậy hóa ra là người Úy gia thiếu nợ Lý Vân Tiêu mới đúng.
Tuy nhiên lời như vậy lại có vẻ không hợp thói thường, nếu như không có người Úy gia hành động làm cửu âm tuyệt lôi suy yếu căn bản Lý Vân Tiêu cũng không có khả năng đạt được dễ dàng như vậy. Bất quá lời Lý Vân Tiêu cũng hợp tình hợp lý, ngay từ đầu đã phân phối các ngươi dựa vào cái gì mà ra tay với cửu âm tuyệt lôi?
Suất Quân Uy ra vẻ khiếp sợ, vẻ mặt khoa trương cả kinh nói:
– Đúng là như vậy, Đông DƯơng huynh, thỉnh huynh cho Vân Tiêu đại nhân câu trả lời thỏa đáng.
Úy Đông Dương từ tràn ngập phẫn nộ chuyển thành đầu đầy mồ hôi, Lý Vân Tiêu nói như vậy thật sự là khó có thể phản bác, Lôi Long là do bọn họ ra tay, thật sự không trách ai được, trong lòng cực độ không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nói:
– Nếu không có người Úy gia, làm sao Vân Tiêu đại nhân có thể đơn giản thu được tuyệt lôi, như vậy cũng coi như chúng ta có ra thêm chút sức.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hừ, không có các ngươi thì ta không thể thu được tuyệt lôi? Các ngươi không khỏi quá đề cao chính mình đi? Tất cả cũng đều chỉ là suy đoán một phía bên các ngươi mà thôi, còn việc các ngươi làm suy yếu Lôi Long của ta là sự thật, Đông Dương đại nhân dùng suy đoán để xác minh sự thật, hay là khi dễ ta chỉ là đồ trẻ con?
Úy Đông Dương choáng váng, cả giận nói:
– Hiện tại đánh cũng đã đánhm ngươi muốn thế nào?
Suất Quân Uy cười lạnh nói:
– Hắc hắc, chuyện gì mà chẳng cần phân rõ phải trái? Suất gia chính ta nguyện đứng về phía Vân Tiêu đại nhân.
Thân hình Úy Đông Dương khẽ phát run, trong mắt hiện ra sát cơ không ngừng, nếu ngay từ đầu bọn hắn chống lại Suất gia thì phần thắng không ít thế nhưng hiện tại tổn thất ba người, mỗi người đều bị thương, hoàn toàn ở thế yếu, căn bản không có khả năng chống đỡ đối phương.
Lập tức Úy Đông Dương cảm thấy sự tình càng ngày càng không ổn, đã đánh mất quyền chủ động.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ta vốn là ôm thái độ mọi người đồng tâm hiệp lực, không muốn có việc tranh chấp, thế nhưng Đông Dương đại nhân thật sự là làm cho lòng người rét lạnh, hiện tại ta chỉ muốn phát tiết a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.