Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1525: Không mặt mũi gặp người (1)




Một gã võ giả sau lưng Tân Đồng Đồng lạnh lùng quát tháo, trên khóe miệng lộ ra nụ cười.
Tân Đồng Đồng lười biếng nhếch chân lên, không nhịn được nói:
– Mấy ngày hôm trước trò chuyện với Kỷ phu nhân thật vui, ta còn tưởng rằng Kỷ phu nhân là nhân vật thức thời, hiểu rõ đại cục, giờ đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của ta với ngươi rồi. Chuyện ngày hôm nay ngươi nói phải làm thế nào đây? Nếu muốn khai chiến với Tân gia ta thì bổn công tử tùy thời phụng bồi.
Toàn thân Kỷ phu nhân run lên, lại càng hoảng sợ, nhưng trong lòng lại dâng lên vẻ vui mừng, nghe giọng điệu của Tân Đồng Đồng thì chuyện hôm nay tựa hồ cũng không tệ như mình nghĩ, có lẽ còn có chỗ hòa hoãn.
Nàng vội vàng nói:
– Nhị công tử nhất định phải minh xét, thương hội Mặc Vũ tuyệt không có ý mạo phạm Tân gia, chuyện hôm nay tuy không phải thương hội Mặc Vũ ta gây nên, nhưng thật vì thương hội Mặc Vũ ta mà ra, kính xin nhị công tử chỉ rõ nên xử trí thế nào, chúng ta nhất định sẽ dốc lòng tiếp nhận, không một câu oán hận.
– Ah?
Khóe miệng Tân Đồng Đồng lộ ra một tia trêu tức nghiền ngẫm, nói:
– Kỷ phu nhân quả nhiên người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Tân Đồng Đồng ta cũng không phải người ngang ngược vô lý. Còn nữa, người chết không thể nào sống lại, dù thế truy cứu thế nào cung vô dụng, tùy tiện bồi thường chút tổn thất là được rồi.
Kỷ phu nhân sững sờ, không thể tưởng được đối phương không ngờ dễ nói chuyện như thế, nàng có chút không dám tin tưởng, vội hỏi:
– Nhị công tử đại lượng, không biết bồi thường này là bao nhiêu đây?
Trong lòng nàng tâm thần bất định không thôi, nếu đối phương tùy tiện báo ra một con số trên trời, vậy thì thương hội Mặc Vũ phải phá sản rồi, nếu thế thì kết quả cuối cùng cũng chẳng khác gì trước, nàng không có chút nhẹ nhõm nào cả.
Trong mắt Tân Đồng Đồng bắn ra ánh sáng dâm mỹ, quét qua trên người đám tỳ nữ Tử Lăng một vòng, nói:
– Đầu tiên, xử nữ tư sắc và tu vị bực này ta muốn hai mươi người.
Sắc mặt bốn tỳ nữ đều trắng bệch, mắt lộ ra tuyệt vọng.
– Cái này.
Kỷ phu nhân sửng sốt một chút, có chút khó xử nói:
– Thương hội Mặc Vũ ta tỳ nữ tu vị đạt tới Võ Quân chỉ có bốn người các nàng, tư sắc tương đương vẫn có một ít, yêu cầu có thể thấp hơn chút không?
– Làm càn.
Một gã cường giả sau lưng Tân Đồng Đồng phẫn nộ quát:
– Nhị công tử đã khoan hồng độ lượng, hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, các ngươi vậy mà không biết tốt xấu như thế, còn dám nói điều kiện với công tử nữa.
Kỷ phu nhân bị quát tháo tâm thần chấn động, vội vàng nói:
– Không dám, tuyệt không dám. Ta nhất định nghĩ cách làm được, kính xin Nhị công tử cho ta nhiều thời gian một chút.
Những tỳ nữ xinh đẹp có tu vị Võ Quân còn lại cũng chỉ có thể dùng nhiều tiền mua lấy rồi. Nàng biết đường để mua loại nữ tử có tu vị nhất định, hơn nữa tư sắc tuyệt hảo thế này, chỉ có điều họ đều có giá trên trời thôi, nhưng giờ khắc này cũng không thể quản nhiều vậy rồi.
– Ân, lúc này mới nghe lời nha.
Khóe miệng Tân Đồng Đồng lộ ra một tia đùa giỡn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ phu nhân dò xét không chút kiêng nể, khiến tâm thần Kỷ phu nhân hỗn loạn, một hồi tâm hoảng ý loạn.
– Hắc hắc, điều kiện thứ hai nha, chính là Kỷ phu nhân theo ta hồi phủ, để cho ta nếm thử hương vị thế nào.
– Cái gì?
Tất cả mọi người thương hội Mặc Vũ đều chấn động, Kỷ phu nhân càng là sét đánh vào người, thiếu chút nữa đã không thể đứng vững rồi.
Kỷ Tử Địch ở sau lưng lại tức đến thiếu chút phun ra một búng máu, nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông lên trước dốc sức liều mạng, bị hai gã võ giả thương hội cưỡng ép giữ lại.
Tân Đồng Đồng nhe răng cười nói:
– Những tiểu cô nương này ta đã đùa giỡn nhiể uồi, nhưng thục phụ bộ dạng vẫn còn thùy mị, lại không mất đoan trang như Kỷ phu nhân ngược lại rất ít đấy.
– Ha ha ha.
Đám võ giả sau lưng nguyên một đám đều cười như điên, ánh mắt không kiêng nể gì cả quét qua quét lại trên người Kỷ phu nhân.
Kỷ phu nhân chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, gương mặt xấu hổ đến phát tím, trước mặt nhiều người như vậy bị người đùa giỡn, nàng ngay cả lòng muốn chết cũng đã có, biết rõ chuyện hôm nay khó có thể may mắn thoát khỏii, xem ra đối phương đã sớm có ý định nuốt chửng thương hội mình rồi, buồn cười chính là mình còn thấp kém đón ý nói hùa đối phương, quả thật buồn cười đến cực điểm.
– Phu nhân đã sớm không phải thời kỳ trổ hoa rồi, sao có thể hợp với khẩu vị công tử chứ, hãy để cho Tử Lăng đến hầu hạ công tử đi, cam đoan công tử thoả mãn, chỉ hi vọng công tử giơ cao đánh khẽ buông tha phu nhân và thương hội Mặc Vũ.
Ngay khi tiếng cười nhạo mỉa mai nổi lên bốn phía, Tử Lăng từ từ đi ra, gật đầu nói, trên mặt cưỡng ép lộ ra một nụ cười.
Trong lòng nàng cũng khẩn trương vạn phần, nhưng Kỷ phu nhân đối với nàng có ân dưỡng dục tài bồi, nàng đã chuẩn bị tốt xả thân báo đáp rồi.
Trong đầu Kỷ phu nhân giờ phút này vẫn là một mảnh mê muội, khiếp sợ và cảm kích nhìn qua Tử Lăng.
– Hừ, hợp khẩu vị hay không chỉ có ăn qua mới biết được, không hợp khẩu vị có thể ban cho bọn thủ hạ dùng mà
Tân Đồng Đồng cười lạnh, đánh giá Tử Lăng vài lần, nói:
– Bất quá ta đối với ngươi vẫn rất có hứng thú, bổn công tử ngự nữ vô số, ngươi dựa vào gì dám cam đoan khiến ta thỏa mãn chứ?
Trên mặt Tử Lăng nóng lên phát tím, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, nói:
– Ta, ta học được rất nhiều bí thuật, nhất định có thể khiến công tử thoả mãn.
Tân Đồng Đồng tàn nhẫn cười nói:
– Ha ha, tốt ta thích kiểu người chủ động như vậy, như vậy đi, để mọi người nghiệm chứng xem thử ngươi có thật khiến ta thỏa mãn được không đi. Ngươi bây giờ hãy lột sạch quần áo, sau đó quỳ trên mặt đất bò qua ra, dùng miệng nhỏ của ngươi khiến bổn công tử thỏa mãn một chút xem thử.
– Cái gì?
Tử Lăng toàn thân phát run, nước mắt rốt cục không nhịn được nữa, cơ hồ muốn té xỉu.
– Sao hả? Không chịu sao? Hừ, vậy bổn công tử thoả mãn cái rắm à?
Thịt trên cái mặt cóc kia của Tân Đồng Đồng lập tức vặn thành một khối, khẽ nói:
– Nếu bgươi không chịu vậy hãy để cho phu nhân của các ngươi đến làm đi.
Hắn vung tay lên, một gã võ giả sau lưng trên mặt lộ ra nụ cười đi về phía Kỷ phu nhân.
Kỷ phu nhân sợ tới mức kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, lộ ra bộ dáng bất lực.
– Dừng tay mau dừng tay ta chịu, để cho ta tới đi, buông tha phu nhân.
Tử Lăng lớn tiếng thút thít nỉ non nói, mặt giàn dụa nước mặt, dưới ánh mắt mọi người cả người đều run rẩy, giống như một đóa hoa trong gió, tùy thời đều có thể héo tàn vậy.
Người bốn phía ánh mắt không đồng nhất, võ giả thương hội Mặc Vũ đều xấu hổ cúi đầu, nhưng có người lạnh lùng nhìn qua, càng lộ ra vẻ dâm mỹ, hai mắt tỏa ánh sáng.
Tân Đồng Đồng cười lạnh nói:
– Nếu chấp nhận thì mau làm đi, tính nhẫn nại của bổn công tử có hạn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.