Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1482: Phá cấm (1)




Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Hạo Miểu huynh lời ấy cũng quá khó nghe rồi, nếu ta không muốn xuất lực thì giờ ta xuất hiện ở đây làm cái rắm à?
La Nguyên Khải trong nội tâm khẽ động, nói:
– Vân thiếu lời ấy là có cách thông qua được sao?
Mọi người lúc này mới nhớ tới hắn là một gã Thuật Luyện Sư bát giai, lập tức đại hỉ.
Lý Vân Tiêu nhìn quanh mọi nơi một chút, tiến tới phía trước, vươn tay khẽ vuốt qua, ánh sáng cấm chế kia bỗng nhiên sáng lên, bắn tay hắn ra ngoài.
Tay nắm tay phải trước ngươi, rơi vào trầm tư, sau đó đánh ra vài đạo pháp quyết, thoáng cái bắn lên cấm chế, hiện ra một cái trận phú nho nhỏ, sau đó thoáng cái tán đi.
Về sau hắn lại đánh ra mấy chục đạo linh quyết liên tiếp, mỗi một cái đều kích thích hào quang trên cấm chế, lộ ra trận pháp cổ quái, tựa hồ như một quyển trục đang miêu tả một bức họa hùng vĩ vậy.
Một lát sau, Lý Vân Tiêu rốt cục ngừng lại, nói:
– Không sai biệt lắm, ai có huyền khí cửu giai dư thừa, mượn tới phá trận chút đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, huyền khí cửu giai đều là mệnh căn của bọn hắn, có ít người thậm chí còn không có, há dám tùy ý để người mượn chứ.
Thừa Hạo Miểu nói:
– Nếu bàn về huyền khí cửu giai, mọi người chúng ta cộng lại cũng chưa hẳn nhiều bằng Lý Vân Tiêu ngươi a, sao hỏi mượn chúng ta chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta tuy nhiều, nhưng lại không dư thừa a!
Trần Khai Hồng tựa hồ nhìn ra chút mánh khóe gì đó, nói:
– Vân thiếu đây chính là muốn dùng trận phá trận sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Đúng vậy, cấm chế này thật sự phức tạp khó hiểu, cũng không có quá nhiều thời gian để nghiên cứu, chỉ có thể dùng trận phá trận, ta đã vẽ lên trên cấm chế chi quang một cái điên đảo trận loại nhỏ, cần một kiện huyền khí làm trận nhãn, nhưng nó rất có khả năng sẽ bị hủy lúc phá trận.
– Bị phá huỷ?
Lần này càng khiến mọi người dè chừng, không thể nào lấy ra được, hủy diệt một kiện huyền khí cửu giai, cái giá lớn này khó ai chịu nổi.
Trần Khai Hồng cau mày nói:
– Huyền khí cửu giai của bất kỳ người nào cũng là tánh mạng tương tu, nào có dư thừa chứ? Bát giai không được sao? Chỗ ta ngược lại có một kiện bảo đao bát giai, chính là thứ ta dùng năm đó, hiện giờ cũng chỉ còn lại ý nghĩa kỉ niệm. Nếu cần dùng đến thì ta có thể cống hiến ra.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Nếu có huyền khí cửu giai làm trận nhãn, ta ngược lại có nắm chắc rất lớn có thể phá vỡ cấm chế này, nếu như chỉ là bát giai thì không nắm chắc lắm rồi.
Trần Khai Hồng nói:
– Thử xem đi, ai lại nguyện lấy ra huyền khí cửu giai của mình để phá hủy chứ?
Trong tay hắn lóe lên hào quang, hiện ra một thanh kim đao, ánh mắt lộ ra một tia thương tiếc, hai tay đẩy tới.
Lý Vân Tiêu tiếp nhận đao, xem qua liền cười khổ:
– Chỉ là trung giai sao? Cho dù là bát giai thì ít nhất cũng phải là huyền khí bát giai đỉnh cấp chứ?
– Hừ, nói thật dễ dàng, huyền khí bát giai đỉnh cấp ngay cả ta cũng không có.
Một gã võ giả lập tức phàn nàn, bộ dáng như đàn ông no không biết đàn ông chết đói, nói:
– Ta thân là Võ Đế tam tinh cũng chỉ có một kiện huyền khí bát giai trung cấp đấy!
Lý Vân Tiêu trầm tư thoáng một phát, ném Kim Đao kia lên không trung, một đạo hỏa diễm thiêu đốt qua, nung chảy thân đao.
Sau đó trong tay hắn hiện ra một đống tài liệu, chọn lựa vài loại, trực tiếp ném tới, bắt đầu thi triển ra từng đạo pháp quyết thuật luyện.
Lúc trước tất cả mọi người không rõ hắn muốn làm gì, nhưng giờ đều phản ứng lại, trên mặt đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc
Lý Vân Tiêu dĩ nhiên lại muốn đương trường tinh luyện đẳng cấp chuôi Kim Đao này.
Bản thân Trần Khai Hồng lại càng hoảng sợ, khó mà tin nổi
Lúc trước vì tăng lên đẳng cấp chuôi Kim Đao hắn đã đi thu thập không ít tài liệu, không ít lần tới tìm đám Thuật Luyện Sư cao ngạo kia, ngàn cầu vạn cầu người ta mới miễn cưỡng đáp ứng, sau khi thanh toán xong phí thuật luyện với cái giá trên trời lại còn tinh luyện thất bại, tài liệu và phí thuật luyện toàn bộ đều trôi theo dòng nước.
Đến tận sau này, hắn cugx triệt để hết hy vọng, cho tới bây giờ cũng không động qua ý niệm muốn tăng lên đẳng cấp Kim Đao nữa. Thẳng đến sau khi hắn bước vào Võ Đế tứ tinh, đã trở thành trụ cột vững vàng của thành Hồng Nguyệt, lúc này mới được cao tầng ban thưởng cho một chuôi Kim Đao cửu giai.
Nói cách khác, hắn trước Võ Đế tứ tinh vẫn luôn dùng chuôi Kim Đao bát giai trung cấp này.
Hiện giờ Lý Vân Tiêu vậy mà tay không tại chỗ tăng lên đẳng cấp, bảo hắn sao không sợ hãi cho được.
Không chỉ có hắn, mà võ giả ở đây có ai mà không phải một đường nhìn sắc mặt Thuật Luyện Sư đi tới chứ, biết rõ khó xử trong đó, cũng biết tinh luyện đẳng cấp huyền khí tuyệt đối không phải chuyện dễ, hơn nữa tỉ lệ thất bại cực cao.
Thừa Hạo Miểu thiếu kiên nhẫn rồi, nói:
– Loại đến trước mắt mới luyện khí này, Vân thiếu cũng quá mức vui đùa rồi?
Một gã đệ tử Bắc Minh Huyền Cung cũng hừ lạnh nói:
– Người này tùy tâm sở dục đã quen, sớm muộn sẽ nhưỡng ra đại họa thôi.
Trong mắt Bất Quang Lượng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, bất quá hắn lại nở nụ cười nói:
– Xem ra hắn cực kỳ có lòng tin với tu vị thuật đạo của mình a?
Trần Khai Hồng nhìn ra ngoài một hồi sau đó trong lòng nghiêm nghị, nói:
– Chư vị đều yên tĩnh đi, để hắn thử xem cũng tốt, dù sao cái này cũng quan hệ đến chuyện chung của mọi người, mặc dù có thất bại cũng không sao.
Tên đệ tử Bắc Minh Huyền Cung kia phàn nàn nói:
– Hừ, không phải không để hắn thử, mà như vậy sẽ chậm trễ thời gian quý giá của mọi người a.
Mọi người tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng nếu Lý Vân Tiêu đã bắt đầu rồi thì cũng không cần lên tiếng nữa, để tránh ảnh hưởng đến đại sự phá cấm.
Lý Vân Tiêu từ đầu đến cuối không nói một lời, nếu chỉ là tăng phẩm cấp Kim Đao lên tới bát giai cao cấp thì dùng thực lực hắn hiện giờ cũng không phải chuyện khó gì, theo pháp quyết của hắn không ngừng đánh vào, khí tức trên Kim Đao cũng không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Ở đây đều là cường giả Cửu Thiên, tự nhiên nhạy cảm nhận ra biến hóa của Kim Đao, nguyên một đám kinh hãi dị thường
Kim Đao kia trong lúc không ngừng ngưng luyện, khí tức đã tăng lên tới trình độ bát giai cao cấp, sau đó là khí uẩn bắt đầu chấn động ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, Kim Đao rút đao mang lập loè, đã xảy ra biến hóa hoàn toàn khác với trước kia, tựa hồ rực rỡ hẳn lên
Trần Khai Hồng đột nhiên hít một miệng hơi lạnh, kinh hãi nói:
– Đây... đây là tấn cấp rồi sao?
Xiêm y Lý Vân Tiêu đã ướt đẫm, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân đao kia không nháy mắt lấy một cái, còn đang không ngừng đánh pháp quyết vào trong, thở dốc nói:
– Đã là trình độ cao giai, ta thử xem có thể không trực tiếp tinh luyện đến bát giai đỉnh phong hay không, dù sao đây đã là tiêu hao phẩm một lần duy nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.