Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1445: Chạm đất (2)




Hắn trước kia đã làm xong kế hoạch thám hiểm, nhưng chỉ có điều bị Lục Giản Bác hãm hại một phen, thiếu chút nữa đã bỏ mạng, lại sống sót sau tai nạn nên giờ đã có chút nản lòng thoái chí, chỉ muốn tìm một nơi an toàn yên tĩnh tu luyện.
– Không biết Vân Tiêu công tử định thế nào?
Đặng Vũ Phong hỏi.
Lý Vân Tiêu không e dè nói:
– Ta ý định đi về hương Đông Nam.
– Hướng Đông Nam>
Đặng Vũ Phong nhíu mày, đột nhiên nói ra:
– Lúc trước ta cũng có kế hoạch tìm tòi hướng Đông Nam, chỉ là hiện giờ không muốn đi nữa. Vốn có một bộ địa đồ đơn sơ, bên trong miêu tả một chỗ di tích tàn chỉ, cũng đã bị phá hủy theo nhẫn trữ vật, nếu là Vân Tiêu công tử có hứng thú thì ta có thể vẽ lại địa đồ cho!
– Ah? Ta rất có hứng thú.
Lý Vân Tiêu không khách khí nói.
Đặng Vũ Phong lấy ra một ngọc giản còn trống, đặt trên trán, dùng thần thức ghi chép lại địa đồ trong đầu vào trong, đưa trả cho Lý Vân Tiêu, nói:
– Đây là tin tức mà đám tiền bối trong tông ta sau nhiều lần tiến vào Địa Lão Thiên Hoang, thông qua không ngừng tập hợp mà có được, phần lớn là triển khai chung quanh phiến di tích kia. Chỉ là căn cứ theo miểu tả trên điển tịch tông môn, chung quanh có không ít yêu thú lợi hại chiếm giữ, tồn tại cửu giai cũng không ít, Vân Tiêu công tử phải cẩn thận đấy.
Lý Vân Tiêu dùng thần thức đảo qua ngọc giản kia, lập tức ghi nhớ lấy, cười nói:
-Đa tạ vũ Phong huynh rồi
Đặng Vũ Phong khẽ cười nói:
– Ân cứu mạng ta còn chưa tạ, Vân Tiêu công tử quá khách khí rồi.
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếm hạm Hổ Vương đã bay đến trên đất bằng, trực tiếp ngừng lại.
Đặng Vũ Phong ôm quyền nói:
– Cáo từ, đợi sau khi ra khỏi Địa Lão Thiên Hoang, Vân Tiêu công tử nhất định phải tới ta Thác Thiên Vũ Lâu làm khách đấy, nếu không là xem thường Đặng Vũ Phong ta rồi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, đang muốn khách khí vài câu, bỗng nhiên sắc mặt hai người đều đại biến.
Xa xa truyền đến chấn động kịch liệt, cả vùng đất phía dưới tựa hồ có cự vật di chuyển, bước chân cũng không nhanh, nhưng mỗi một cái đều kinh thiên động địa, đi được rất xa.
Có yêu thú
Hai người liếc nhau một cái, đều có tâm tư giống nhau
Yêu thú trong Địa Lão Thiên Hoang này có trời mới biết thực lực thế nào, không cẩn thận sẽ vẫn lạc ngay, hai người đều cẩn thận vạn phần.
Đột nhiên một đạo âm thanh cực kỳ chói tai phá không truyền đến, hình như là huýt sáo, nhưng chỉ nghe sơ qua màng tai đã vỡ tan, trực tiếp chảy ra máu tươi, hơn nữa khí huyết toàn thân chấn động, ngực thở ra một hơi, muốn thổ huyết.
Ngay sau đó ở xa xa đại địa không ngừng run rẩy, cuồng bạo chi khí xa xa chấn động tới, vậy mà thổi khiến chiến hạm Hổ Vương của bọn hắn trượt ra xa mấy ngàn thước trên không, lui thẳng đến mặt biển, vẫn còn lay động không thôi.
Nước biển cũng bị cổ lực lượng này trùng kích, thủy triều trực tiếp nghịch thế mà chảy, từ bên ngoài hướng vào trong mà đi, một lớp đón lấy một lớp, bài sơn đảo hải.
Sắc mặt Đặng Vũ Phong đại biến, cười khổ nói:
– Vân Tiêu công tử nói không sai, yêu thú trên lục địa tựa hồ càng thêm hung mãnh.
Lý Vân Tiêu thì ngưng hai mắt nhìn qua xa xa, chỉ thấy trên bầu trời lộ ra một mảnh màu xanh da trời khác thường, đã có sấm sét vang dội ẩn hiện ở giữa, dị tượng đang lan về phía bọn hắn
Hắn thì thào lẩm bẩm:
– Lôi đình, là lôi đình biến dị màu xanh da trời, là một đầu yêu thú lôi thuộc tính.
Đặng Vũ Phong cũng không nghe ra vẻ khác thường trong giọng nói của Lý Vân Tiêu, mà vạn phần cảnh giác nhìn ra xa xa.
Rất nhanh, hơn mười đạo thân ảnh võ giả xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn, đang điên cuồng chạy trốn, sau lưng bọn hắn là từng đợt gào thét khủng bố, mỗi một cái đều khiến toàn thân đám võ giả này run rẩy, có một ít người tu vị yếu còn ngã xuống từ trên không trung, không rõ sinh tử.
“Oanh”
“Oanh”
Thanh âm rung mạnh kia ngày càng rất, rốt cục đã thấy được rõ ràng.
Một đạo bóng dáng bạch sắc di động tới phía sau lưng bọn hắn, dĩ nhiên là một con thỏ cực lớn, hai mắt nó một mảnh đỏ bừng, hoàn toàn không có chút cảm giác đáng yêu nào cả, mà tựa như hung thú ăn thịt người vậy.
Con thỏ cũng không nhảy, mà mở chân ra đi từng bước một, cho nên sinh ra chấn động cực lớn kiag, trên hai lỗ tai dựng thẳng, từng đạo lôi điện màu xanh da vang lên không dứt, dẫn động lấy dị tượng trên bầu trời.
Thanh âm kia đúng là từ trong miệng nó truyền ra, từng vòng chấn khai cả không khí, trên mặt biển bắt đầu nổi lên cuồng phong, vô số tôm cá bị sóng âm kia đánh chết văng ra khỏi nước, dần phủ kín cả một phiến hải vực.
Sắc mặt Đặng Vũ Phong đột biến, mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
– Là yêu thú cửu giai, chúng ta trốn hay là...
Giờ phút này, đám võ giả kia đã bay vào hải vực, trên mặt lập tức dễ dàng không ít, nghe thấy không ít người đều thở một hơi thật dài, tựa hồ như đã tránh được một kiếp, nhưng bọn hắn vẫn không dám khinh thường, vẫn cấp tốc bay vào biển rộng, bọn hắn chính là đánh bạc con thỏ kia nếu là yêu thú, có lẽ không dám xuống biển mới đúng.
Đồng thời có thanh âm vài tên võ giả truyền tới, lọt thẳng vào tai hai người Lý Vân Tiêu.
– Hai tên ngốc này, lại còn ngây ngốc đứng ở đó, không biết trốn đi.
– Ha ha, nói không chừng người ta tự nhận là có thực lực có thể đối phó con thỏ lớn kia cũng không chừng
– Hừ, buồn cười, mà mặc kệ bọn hắn, bây giờ đang ở phía sau chúng ta, vừa vặn có thể thay chúng ta ngăn cản một hồi, hi vọng thực lực bọn hắn không nên quá yếu mới tốt.
Vào lúc này, con thỏ kia đã chạy tới bờ biển, quả nhiên không dám đi xuống, chỉ sững sờ, ngẩn người đứng ở đó, bất quá lôi đình chi lực trên lỗ tai càng ngày càng mạnh, tóc gáy toàn thân cũng dựng thẳng lên, tựa hồ muốn phát động công kích rồi.
“Oanh”
Một đạo sóng biển ầm vang vang lên, con thỏ còn chưa động đã có mấy đạo thủy trụ kinh thiên trực tiếp phá vỡ mặt biển phóng tới phía chân trời, vài tên võ giả ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp, đã bị cột nước kia trực tiếp chấn chết, thi thể rơi xuống trong nước biển, lập tức tuôn ra hàng trăm hàng ngàn đầu cá con cổ quái, trong nháy mắt đã bị thôn phệ sạch không còn lại chút xương cốt.
Những võ giả kia nguyên một đám sợ hãi không thôi, vạn phần đề phòng trong sóng biển, trốn đông tránh tây, không dám tiếp tục ở lại nữa, nhưng lui về cũng không được, chỉ có thể lơ lửng giữa biển khởi, yên lặng chờ tình huống biến hóa.
Thủy triều kinh thiên gạt nước biển ra, một cái đầu cá cực lớn nhô ra, dĩ nhiên là phiên bản cực lớn của hàng trăm hàng ngàn đầu cá con cổ quái kia, lớn chừng gấp mấy vạn lần, chỉ riêng cái đầu cá đã vượt qua con thỏ kia rồi.
Hai đôi mắt cá cực lớn đảo tới đảo lui, cuối cùng rơi vào trên người còn thỏ kia, một thân lân phiến màu trắng bạc của quái ngư ở dưới ánh mặt trời ánh ra từng tia chói mắt, hơn nữa vừa nhìn đã biết cực kỳ bén nhọn và cứng rắn, là một loại chiến y tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.