Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1428: Trời cao treo hồng nguyệt (2)




Lý Vân Tiêu kiến bên này giải quyết rồi, tiện tay đem Giới Thần Bi đập tới, phóng đi mấy người khác chiến trường, cá sấu ở ăn một gã Vũ Đế hậu, đánh mấy người đại bão cách, cũng từng bước một đã đi tới.
Ba người còn dư lại kia sợ đến hồn phi phách tán, nguyên bản đã ở vào hạ phong, lúc này càng không hề có tâm ham chiến, lo lắng cầu thối.
– Ầm ầm!
Người ở phía Đông nọ ở dưới hoảng loạn, bị một kiếm của Mạc Tiểu Xuyên chính diện bắn trúng, cũng hoàn toàn ngã rớt xuống.
Đang cùng Câu Nguyệt Quang chiến đấu, người nọ thấy nguyên bản chậm rãi cá sấu người trong lúc bất chợt gia tốc, mạnh mẽ hướng phía hắn vọt tới, sợ đến cả người run lên một cái, liều mạng một chiêu đánh văng ra Câu Nguyệt Quang, đã muốn chạy trốn.
Người cá sấu bỗng nhiên vọt tới, hóa thành phong hỏa luân, oanh kích đi tới
– Ầm ầm!
Phong hỏa chém một kích đánh văng ra, hội mà không tán, lần thứ hai ngưng tụ lên, đem người nọ khốn nhập trong đó.
Câu Nguyệt Quang sắc mặt phát lạnh, ánh đao như nước phá vỡ hư không, chém ngang mà đến.
– Tha cho hắn một mạng!
Lý Vân Tiêu đột nhiên hô lên.
Nhưng đã quá muộn, đao mang xé rách trời cao, đem người nọ đau khổ chống đỡ ở dưới phong hỏa luân phiên công kích triệt để chém thành bụi phấn.
Lý Vân Tiêu thần sắc hơi động, trên Pháp Tướng Hoàng Triêu Chung lập tức ném đi, một đạo âm cổ nhộn nhạo lên, đánh rơi xuống ở trong ba người chiến đấu cuối cùng, thoáng cái liền đem tên còn dư lại kia nhốt đi vào.
– Vân thiếu, không giết hắn?
Mạc Tiểu Xuyên xông tới, lộ ra vẻ không hiểu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
– Lưu lại một mạng, ta có chuyện cần dùng.
Hắn tiện tay chỉ một cái, Hoàng Triêu Chung liền thu vào, còn dư lại tên Vũ Đế kia cũng trực tiếp chui vào trong Giới Thần Bi.
Hác Liên Thiểu Hoàng cười hì hì tiến lên phía trước nói:
– Vân thiếu, một quyền kia của ta thế nào? Ngươi không muốn dạy ta chiêu vũ kỹ thứ hai, ta liền chính mình tự nghĩ ra một chiêu.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tán thưởng, nói:
– Rất mạnh, thực sự rất mạnh. Hơn nữa cho ta dẫn dắt cực lớn. Ở trong đông đảo đệ tử của ta, ngươi có lẽ sẽ là một người đi xa nhất.
Hác Liên Thiểu Hoàng đại hỉ, hướng phía Mạc Tiểu Xuyên trợn mắt nhếch mày, trên mặt cười vui vẻ tới mức muốn nở hoa.
Mạc Tiểu Xuyên lạnh nhạt nói:
– Đem chỉ số thông minh có hạn của ngươi dùng ở trên võ đạo vô hạn, thực sự là khó khăn cho ngươi.
– Thèm ăn đòn ak!
Hác Liên Thiểu Hoàng quát to một tiếng, liền luân khởi quyền đầu xông tới.
Hai người lập tức đánh thành một khối, ở trên trời không ngừng chợt đến chợt đi.
Câu gia tam huynh đệ vẻ mặt kính sợ đi lên trước, Câu Tinh Quang cẩn thận hỏi:
– Vân thiếu, chúng ta đã nghe theo phân phó của ngài rồi, có thể thả cho chúng ta tự do không?
Lý Vân Tiêu và Hác Liên Thiểu Hoàng đối thoại, để ba người bọn họ đều là trong lòng cả kinh, Lý Vân Tiêu dĩ nhiên lại là sư phụ của bọn họ?
Nhưng từ sau khi vào Giới Thần Bi, trên cơ bản chuyện quái dị hơn cũng có thể tiếp nhận rồi, hiện tại thầm nghĩ đổi lấy thân thể được tự do.
– Mới nghe một lần mà thôi.
Lý Vân Tiêu cố lấy tròng mắt, hừ nói:
– Lúc trước ba người các ngươi chính là muốn lấy tính mạng của ta, các ngươi nghĩ sẽ có đơn giản như vậy sao? Bốn người này cũng là muốn lấy tính mạng của ta, kết cục các ngươi hãy nhìn xem?
Câu Tinh Quang khổ sở nói:
– Lẽ nào Vân thiếu muốn nhốt chúng ta cả đời?
– Cả đời thì không đến mức, phỏng chừng còn cần mấy năm nữa đi. Trong Giới Thần Bi linh khí tuy rằng so với Hồng Nguyệt thành kém xa, nhưng ta sẽ đúng hạn cung cấp cho các ngươi một ít cửu giai đan dược, làm bồi thường linh khí chưa đủ. Mà mấy năm đối với các ngươi mà nói, có khó khăn như thế sao?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói rằng, trong giọng nói không có bất cứ cảm tình gì, nhưng trên thân ba người bị hắn hạ phong ấn, thân bị chế trụ nào dám nói một chữ không?
Sau một hồi khúm núm, ba người thành thành thật thật trở về trong Giới Thần Bi, Mạc Tiểu Xuyên và Hác Liên Thiểu Hoàng náo loạn một lúc, rồi cũng đều đi vào.
Lý Vân Tiêu thu hồi Giới Thần Bi, hóa thành một đạo quang mang, bay nhanh hướng phía Hồng Nguyệt thành đi.
Lúc này sắc trời dần dần ảm đạm xuống, trên bầu trời bắt đầu trở nên dường như máu nhuộm vẻ, trăng rằm dường như con ngươi to lớn, ngưng mắt nhìn đại địa.
Ở bên ngoài Hồng Nguyệt thành, một ngọn núi thật to quanh năm quanh quẩn ở dưới vân vụ linh khí, trong đó yêu thú hoành hành, linh thảo vô số, là thiên đường của rất nhiều người thích mạo hiểm. Chỉ là trong đó vân vụ bao phủ, tọa độ kim đồng hồ cũng vô pháp chỉ đường tinh chuẩn, do đó hệ số nguy hiểm lớn nhất.
Chỉ có vào lúc trời cao treo hồng nguyệt, vân vụ mới có thể tản ra, ở dưới ánh sáng hồng nguyệt, khắp núi linh khí chiếu rọi sắc tà dương như máu, mà đám mây trên đỉnh núi lại là hóa thành một mảnh tử sắc, phảng phất như tử khí đông lai.
Cảnh tượng như vậy sẽ kéo dài khoảng hơn một tháng.
Sau khi Địa Lão Thiên Hoang mở ra thời gian không có quy luật, căn cứ nhiều lần công tác thống kê, dài nhất cũng sẽ không vượt quá hai tháng, mà ngắn nhất liền có khả năg chỉ có chừng mười ngày, hoàn toàn phải xem vận khí.
Lúc này trên Tử Vân Phong từ lâu đã là cường giả nhiều như mây, quần anh tụ tập, còn có số lớn đoàn người bắt đầu từ bốn phương tám hướng chạy tới đây.
Trên bầu trời sớm bị Hồng Nguyệt thành bày cấm chế, bình thường không được phi hành, bởi vì quá nhiều người lâm không mà bay nói, rất khó quản lý.
Hiện tại tất cả mọi người phải từ chân núi một đường cuống cuồng chạy lên, mà Hồng Nguyệt thành lại ở trên tất cả những con đường nhất định phải đi qua thiết trí một đạo trạm kiểm soát thu lệ phí.
– Cái gì? Năm tỉ trung phẩm nguyên thạch làm phí qua đường sao?
Giờ khắc này ở trên trạm kiểm soát, một đạo tức giận tiếng gầm gừ vang lên, giận dữ hét:
– Địa Lão Thiên Hoang này là Đông Vực tiên cảnh, thuộc về toàn bộ Đông Vực, Hồng Nguyệt thành các ngươi dựa vào cái gì thu lệ phí? Lại còn mắc như vậy??
Bởi nhân số quá nhiều, chỗ thu lệ phí thiết trí mười nữ tử trẻ tuổi đều có chút không giúp được.
Một người trung niên nam tử sau khi nghe được mức phí qua đường, tức giận cả người run rẩy, rất có tư thái muốn lật bàn.
Mười tên mỹ tỳ tuy rằng đều chỉ có tu vi Vũ Quân Vũ Tông, nhưng ai cũng không dám vô lễ gây rối.
Đám võ giả đã giao nộp nguyên thạch nhíu chân mày lại, xoay người nhanh chóng hướng lên núi chạy đi. Mà những người chưa giao đều dừng lại, lẳng lặng quan vọng trước, dù sao năm tỉ trung phẩm nguyên thạch, đối với tuyệt đại đa số người mà nói đều không phải là một số lượng nhỏ.
Mọi người ở đây cho rằng mỹ tỳ sẽ phát hỏa, nàng lại chỉ là nhàn nhạt ngắm nhìn trung niên nam tử trước mặt này một cái, nói:
– Biệt Ly đại nhân cũng đã nói, Địa Lão Thiên Hoang là tài phú mà người của Thiên Vũ Giới cùng sở hữu, cũng không phải là toàn bộ thuộc vềHồng Nguyệt thành chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.