Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1416: Bạo nguyên quả




Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạo nói:
– Hai lão già này vào mấy chục năm trước cũng đã là Thuật Luyện Sư cửu giai đỉnh phong rồi, bây giờ cách Thuật Thần thập giai sợ rằng cũng chỉ có một bước ngắn. Tỷ lệ thành công của bọn hắn là gấp bốn lần ta, nhưng ngươi cho dù có lấy ra bốn mươi miếng Bạo Nguyên Quả cũng đừng mong thỉnh động bọn hắn ra tay, hơn nữa bọn hắn một khi luyện chế thất bại, cũng không có khả năng bồi ngươi một khối nguyên thạch.
Hắn nhìn lão giả trầm tư không nói, lạnh lùng nói:
– Giá bao nhiêu mời người đó, luyện chế cho ngươi thứ này, một quả Bạo Nguyên Quả ta đã thua lỗ, huống chi còn đáp ứng ngươi thất bại sẽ trả lại thù lao.
Lão giả vẻ mặt xấu hổ, khổ sở nói:
– Tiểu huynh đệ nói ta cũng rõ ràng, nhưng xác xuất 23%, lão hủ thật sự không muốn thử ah. Những tài liệu này tốn hao rất nhiều công sức của ta, rất khó lại tìm được một phần nữa.
Lý Vân Tiêu sau khi trầm tư một lúc, nói:
– Nếu là ngươi có thể bổ toàn toàn bộ chủ tài, lại tìm thêm vài vật phụ trợ, ta có thể tăng xác xuất thành công lên đến 40%, giới hạn trong thực lực sư tôn ta, không thể tăng thêm được nữa rồi.
– 40%?
Trong mắt lão giả toát ra một đạo tinh mang, đây là xác xuất thành công cao nhất mà hắn nghe được rồi, vội vàng nói:
– Tiểu huynh đệ xin phân phó.
Lý Vân Tiêu tay giơ lên, trực tiếp lâm không viết ra mấy chục chữ, tất cả đều là tên tài liệu và nhu cầu phẩm chất, những chữ này lộ ra màu vàng, ngưng tụ trên không trung không tiêu tan.
Lão giả vội vàng nhìn qua, đều nhớ trong đầu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bạo Nguyên Quả này có thể đưa cho ta trước không?
– Cái này…
Lão giả bắt đầu khó xử, cười làm lành vài tiếng, hiển nhiên là không chịu.
Lý Vân Tiêu tiện tay điểm một cái, Lãnh Kiếm Băng Sương đột nhiên ra khỏi vỏ, “Loong coong” một tiếng cắm trên mặt đất, nói:
– Chuôi kiếm này làm thế chấp.
Đồng tử lão giả co rút lại, sợ hãi nói:
– Lại là huyền khí cửu giai?
Hơn nữa dùng nhãn lực lão giả cũng nhìn ra đây tuyệt đối không phải là huyền khí cửu giai bình thường, hàn ý trên đó khiến hắn cũng có chút kinh hãi.
Hắn không khỏi đánh giá Lý Vân Tiêu thêm vài lần, trong lòng đã xác định người này nhất định là đệ tử một vị Đại Thuật Luyện Sư, nếu không không có khả năng quen thuộc luyện phương cửu giai như thế, thân còn mang hai kiện huyền khí cửu giai.
Lão giả sau khi hơi trầm ngâm, quyết đoán nói:
– Thật là khó được tiểu huynh đệ cố tình như thế, người bằng hữu như ngươi ta nhất định kết rồi.
Hắn lấy ra một hộp ngọc nhỏ đẩy tới, nếu có được tình bạn của một gã Đại Thuật Luyện Sư, có đưa nhiều Bạo Nguyên Quả hơn nữa cũng đáng.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ vui mừng, trái cây trong hộp bề ngoài cực xấu, đúng là Bạo Nguyên Quả không thể nghi ngờ, hắn thu vào, nói:
– Quả này là ta dùng huyền khí để thế chấp, đến lúc đó cũng là thù lao giúp ngươi luyện chế huyền khí, mọi người theo như nhu cầu, không thiếu nợ gì nhau, bằng hữu gì đó cũng không bàn nữa, ta không có hứng thú.
Lão giả sửng sốt một chút, trong lòng đầy cười khổ, càng thêm tin tưởng thân phận đệ tử Đại Thuật Luyện Sư của Lý Vân Tiêu, bởi vì chỉ có những Thuật Luyện Sư tự xưng là cao cao tại thượng kia, mới có thể không thèm để ý tới tình bạn mà Võ Đế chủ động đưa đến.
Lý Vân Tiêu đưa tới một cái ngọc bội, nói:
– Đợi ngươi thu thập tốt tài liệu liền bóp ngọc bội này, ta có thể cảm giác được tọa độ của ngươi, kịp thời tới ngay. Chuôi bảo kiếm của ta để cho ngươi làm thế thấp, nếu có gì sơ xuất sẽ không yên đâu.
– Yên tâm đi, kiếm này ở chỗ ta sẽ cực kỳ an toàn, ta đi thu thập những vật này, tiểu huynh đệ ngươi chờ ta
Lão giả cam đoan, cẩn thận từng li từng tí thu bảo kiếm vào trong, uy lực của Lãnh Kiếm Băng Sương tựa hồ còn trên cả huyền khí mà hắn muốn luyện chế, nhưng đáng tiếc lại không hợp với mình.
Lão giả sau khi phân phó tiểu nhị, hủy bỏ tư liệu về Bạo Nguyên Quả trên màn nước trong đại sảnh, đồng thời phái ra nhân thủ đi bốn phía thu thập tài liệu mà Lý Vân Tiêu viết.
Lý Vân Tiêu sau khi đạt được Bạo Nguyên Quả trong lòng cũng cực kỳ thoả mãn, cũng không còn tâm tư tiếp tục đi dạo nữa, định cũng giống như Liêu Dương Băng tìm một chỗ để bế quan.
Về phần huyền khí lão giả cần, chỉ cần đủ hết tài liệu, ở trong Giới Thần Bi hắn và Viên Cao Hàn liên thủ, nắm chắc sẽ rất lớn.
Lúc đang muốn rời Giao Dịch Đại Điện, đột nhiên một thân thể khôi ngô ngăn đón trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
– Người chính là Lý Vân Tiêu?
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt người trước mắt lộ ra vẻ nhạo báng, hai mắt lại không có chút thần thái, giống như mặt cá chết vậy, hắn cau mày nói:
– Chuyện gì?
– Khặc khặ-x-xxxxx, quả nhiên.
Nam tử kia cười thập phần cứng ngắc, vẻ quái dị trên gương mặt khiến người có chút không rét mà run, lạnh lùng nói:
– Nghe nói ngươi là tuổi trẻ đệ nhất nhân? Ta không phục.
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Ngươi có phục hay không liên quan gì tới ta? Tránh ra, mắt cá chết.
Nam tử cũng không tức giận, cười càng thêm âm trầm, nói:
– Khặc khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxxx, ta không phục, dĩ nhiên là muốn tìm ngươi tỷ thí rồi. Nơi này là đại sảnh giao dịch, cấm động thủ, nhưng ở tầng trên lại cố ý dựng ra mọt không gian thi đấu để cho võ giả không nhịn được phát tiết các loại cừu hận, ngươi có dám theo ta đi lên đánh một trận không?
– Không dám.
Lý Vân Tiêu trực tiếp cự tuyệt nói:
– Thực lực của ta rất kém, đám cao thủ các ngươi đừng khi dễ ta nữa, kính xin tránh ra, mẹ ta gọi về nhà ăn cơm rồi!
Đối với loại khiêu khích nhàm chán này, hắn cũng không hề có hứng thú, vừa mới đạt được Bạo Nguyên Quả, hắn đang hào hứng bừng bừng chỉ muốn trở về phục dụng.
– Bọn hèn nhát.
Nam tử khinh miệt mắng:
– Quả nhiên là có tiếng không có miếng, ta đã nói mà, nơi như Nam Vực có thể sinh ra chim gì tốt chứ?
Hắn phối hợp mắng vài câu, thấy Lý Vân Tiêu không có biểu lộ gì cả, tựa hồ vẫn đang đợi hắn nhường đường, lập tức có loại cảm giác tự giác mất mặt, bất giác sinh ra một cổ lửa giận, khẽ nói:
– Sợ chết cũng không sao, chỉ cần ngươi nằm sấp trườn quanh đại sảnh giao dịch ba vòng, hơn nữa một một bước đều phải học tiếng chó sủa một cái, ta liền thả ngươi đi qua.
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ vỗ ót, thầm nghĩ lại là một tên muốn chết
Nam tử kia lạnh hừ lạnh nói:
– Như thế nào hả? Không muốn cúi đầu, trả lời ta đi.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nói:
– Trưởng bối nhà ngươi có ở đây không?
Nam tử sửng sốt một chút, nói:
– Có ý gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta sợ đánh chết ngươi, ca ca ngươi lại đi ra, đánh chết ca ca ngươi, phụ thân của ngươi lại đi ra, đánh chết phụ thân của ngươi, gia gia của ngươi lại đi ra, như vậy sẽ không dứt được. Nếu như trưởng bối nhà ngươi ở đây thì ta không dám đánh ngươi nữa. Nếu như ngươi chỉ có một người, vậy thì đánh chết cũng không sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.