Khương Như Băng bưng mặt đỏ bừng, trốn ở phía sau Khả Nguyệt, vô cùng đáng thương cầu khẩn nói:
– Sư phụ, ta không muốn đi luận võ chọn rể.
Sắc mặt Khả Nguyệt phát lạnh, quát lên:
– Này không phải do ngươi.
Nàng đưa tay vuốt khuôn mặt Khương Như Băng, chỗ sưng đỏ liền tốt hơn hơn nửa, sau đó ngón tay một điểm, một đạo ánh sáng màu xanh đánh vào vai của Khương Như Băng.
Khương Như Băng bị đau, kêu to một tiếng nói:
– Sư phụ, ngươi đánh ta?
Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
– Không phải đánh ngươi, mà là ở trên thân thể ngươi để lại ấn ký, như vậy ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta đều có thể trước tiên nhận biết được.
Khương Như Băng vừa nghe, nhất thời tâm thần tuyệt vọng, biết chạy trốn là không thể, một mặt oan ức.
Khả Nguyệt liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu khen:
– Vừa nãy dưới uy thế của Lăng Bạch Y, ngay cả Hàng Phong ta cũng có thể cảm thấy nội tâm hắn tản mát ra ý sợ hãi, chỉ có ngươi ở bên cạnh ta, cách ta gần nhất, trái lại không có sinh lòng sợ hãi, để ta rất là tán thưởng.
Lời của nàng lập tức đem ánh mắt của Khương Sở Nhiên hấp dẫn lại, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:
– Kỳ thực ta là bị choáng, đã không biết sợ hãi là gì.
– Há, hóa ra là bị choáng.
Tất cả mọi người thổn thức trào phúng vài tiếng, lúc này mới thu binh trở về thành.
Khương Sở Nhiên nói:
– Khả Nuyệt muội tử, Như Băng do ngươi dẫn nàng tới, ta đi trước. Để tránh khỏi đi quá lâu bị mọi người suy đoán lung tung.
Khả Nguyệt khẽ gật đầu, hắn mới hóa thành một ánh hào quang bay đi.
Khả Nguyệt lạnh lùng trừng Lý Vân Tiêu một chút, biết hắn là nói bậy, nói:
– Vũ đài tỷ thí sắp kết thúc, ngươi thật sự không dự định tham gia?
Nàng nắm lấy Khương Như Băng, dùng ngón tay nâng cằm Khương Như Băng lên nói:
– Ngươi xem cô gái nhỏ này, người rất đẹp, ngươi không động tâm?
– Sư phụ…
Khương Như Băng mới vừa cảm thấy không hiểu ra sao sắc mặt lập tức biến thành quả cà, giậm chân một cái, song quyền hướng về trên người Khả Nguyệt đánh tới.
Lý Vân Tiêu mặt đầy hắc tuyến nói:
– Động tâm là động tâm, nhưng không thực lực lại có biện pháp gì. Ta tạm thời đi xem một chút, vừa vặn chấm dứt một chuyện.
Hắn nói là việc trị liệu cho Khương Như Mai, có Trữ Khả Nguyệt giúp hắn ẩn giấu Nguyệt đồng, liền không cần lo lắng sẽ bị phát hiện.
Mọi người hướng về Hồng Nguyệt thành bay đi, trải qua chém giết kịch liệt, Nguyễn Tử Mậu lực ép Đường Vũ Tinh thắng lợi, nhưng nguyên khí cũng tổn thất lớn.
Theo Khương Sở Nhiên cùng ba đạo ánh sáng trở về, trái tim tất cả mọi người đều lắng xuống.
Khương Như Băng cũng ở dưới Khả Nguyệt an bài, thuận lợi đem nữ tử giả tân nương thay ra. Nàng buồn bực kéo xuống khăn hồng, nổi giận ngồi ở một bên không lên tiếng, hướng về Nguyễn Tử Mậu trên đài mạnh mẽ nháy mắt.
Nguyễn Tử Mậu cười khổ không thôi, quay đầu đi không nhìn nàng, lại phát hiện Lý Vân Tiêu thình lình cũng ở trên kháng đài, an vị ở bên cạnh người Khả Nguyệt, trong lòng hắn bỗng nhiên cả kinh, ánh mắt hơi nhìn chăm chú qua, tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, đối với hắn cho cái ánh mắt yên tâm, lúc này Nguyễn Tử Mậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Biệt Ly nói:
– Nguyễn Tử Mậu thắng lợi, phía dưới còn có ai muốn so tài?
Lúc này Chúc Dục Kỳ mới chậm rãi từ phía dưới đi tới vũ đài, nhẹ nhàng cười nói:
– Tử Mậu huynh, thật không tiện, ta muốn kiếm lợi.
Nguyễn Tử Mậu lạnh lùng theo dõi hắn, cười nhạo nói:
– Kiếm lợi? Chỉ sợ nhặt lên một thân tao.
Hắn nói xong liền đưa ra ý nghỉ ngơi, ăn vào mấy viên đan dược liền ngay tại chỗ ngồi xếp bằng điều tức.
Trữ Khả Nguyệt nghẹ giọng hỏi:
– Ngươi nói ai cuối cùng có thể thắng?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là Nguyễn Tử Mậu.
– Ồ? Ngươi đối với hắn cũng xem trọng như vậy?
Nguyễn Hồng Ngọc ngồi ở phía trước nhất xoay đầu lại, nhàn nhạt nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nói:
– Ngươi là Viêm Vũ thành Thành chủ? Ta đối với phương pháp trị liệu chú thuật trong cơ thể Như Mai cảm thấy rất hứng thú.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng nói:
– Nguyễn Tử Mậu là một người thông minh, xưa nay không làm chuyện không nắm chặt, hắn nhất định có thủ đoạn đối phó Chúc Dục Kỳ, nếu không thì giờ khắc này Chúc Dục Kỳ sẽ không xuất hiện ở trên vũ đài. Còn phương pháp giải thuật, xin lỗi, bí pháp tổ truyền, không thể thông cáo.
Người bốn phía vừa nghe, đều cảm thấy có điểm đạo lý, từng cái từng cái lộ ra vẻ cổ quái.
Nguyễn Hồng Ngọc cười nhạo một tiếng, xem thường lạnh lùng nói:
– Ngươi có ý gì? Nghe vào thật giống như Tử Mậu chơi thủ đoạn thắng lợi vậy? Thiên hạ hào kiệt đều ở đây, người người đều có mắt.
Khả Nguyệt hừ lạnh nói:
– Làm sao không thấy Bắc Minh Lai Phong cùng Thừa Hạo Miểu?
Nguyễn Hồng Ngọc vừa thấy nàng bác bỏ mình, càng là giận dữ, hừ nói:
– Con gái của ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mọi người sẽ động tâm. Có người không muốn dự thi cũng kỳ quái sao? Thất tinh ngũ kiệt tứ tú trong trẻ tuổi, cơ bản đều tới hơn nửa, cần phải toàn bộ đến đủ mới có thể xem sao? Có một người không đến là Tử Mậu chơi thủ đoạn?
Khương Sở Nhiên lập tức cảm thấy đau đầu, hai người phụ nữ một đài hí, làm sao tranh cũng tranh không xong, hơn nữa sảo xuống như thế, chỉ có thể hư hỏng thanh uy của Hồng Nguyệt thành, hắn kiên quyết quát lên:
– Tất cả câm miệng, các ngươi léo nha léo nhéo, để mọi người xem thi đấu thế nào.
Hai nữ từng người hừ lạnh một tiếng, không nói nữa. Các nàng cũng là ở bên ngoài cho Khương Sở Nhiên mặt mũi, nếu không có những người khác, căn bản không thể gọi ngừng.
Khương Sở Nhiên đúng là hơi kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, đối với sức quan sát của hắn hơi cảm thấy giật mình.
Giờ khắc này trên lôi đài, Nguyễn Tử Mậu trải qua một trận điều tức, cộng thêm tác dụng của đan dược, khắp nơi cũng đã khôi phục tới cực điểm, bỗng nhiên mở mắt ra, cười lạnh nói:
– Dục Kỳ huynh, liền để ngươi ta chiến đi, vì vũ đài tái lần này vẽ lên cái chấm tròn đi.
Trong mắt Chúc Dục Kỳ dấy lên một tia chiến ý, loại thái độ nhẹ như mây gió kia lập tức biến mất không còn tăm hơi, từng chữ nói:
– Như ngươi mong muốn.
Dứt tiếng, một luồng đế khí mênh mông áp xuống, Nguyễn Tử Mậu xuất thủ trước, nguyên lực trên kiếm như Thu Thủy nhộn nhạo lên, lại như Nộ Lãng sóng lớn, bao phủ đại địch cuối cùng trước mắt.
Đứng đầu Đông vực thất tinh, đại biểu chính là người mạnh nhất trong toàn bộ trẻ tuổi Đông vực.
Mà Chúc Dục Kỳ bất quá là thứ hai trong Bắc Vực tứ tú, này càng là tuổi trẻ cường giả hai vực quyết đấu, bất kể là vì bản thân, hay là vì giai nhân, hắn cũng không thể thua.
Ngọn lửa chiến tranh trong mắt Chúc Dục Kỳ tan ra, toàn thân vận công mà lên, một đạo Hỏa Kiếm ở trước người ngưng lại, chém ra đốm lửa đầy trời, đánh vào trên Thu Thủy, hai loại nguyên tố tuyệt nhiên không giống xung kích, gây nên gợn sóng to lớn tản ra.