Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1334: Không địch lại




Tiểu Bát ngượng ngùng nói:
– Chuyện này… Này không hay lắm a, làm người phải nói lời giữ lời, không chữ tín sao thành nhân a.
– Thành nhân con mẹ ngươi a.
Tiết Nam miệng lớn phun huyết, hai tay nhanh chóng bấm quyết, chữa trị thân thể hỏng hóc, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh lui về phía sau, bắt đầu đánh du kích.
Hỗn Thiên Nghi biến hóa ra Chu Thiên Tinh Đấu, hắn cùng Đa Tiến phảng phất đặt mình trong vực ngoại tinh không, nguyên lực toàn thân chịu đến Tinh Thần chi lực ràng buộc, khó có thể thoả thích phát huy, càng đánh càng rơi xuống hạ phong.
Đa Tiến cũng dở khóc dở cười nói:
– Thua liền thua, lần sau thực hiện là được.
– Đúng vậy.
Tiểu Bát vỗ bàn tay một cái, cười nói với Lý Vân Tiêu:
– Lần này có chút nguyên nhân, lần sau lại cho ngươi giết.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn Thương, trong mắt tinh mang lấp lóe, phục hồi tinh thần lại cười nói:
– Đi thôi, trước hết giết yêu nhân kia quan trọng hơn.
Tiểu Bát mới từ trong phiền muộn tỉnh lại, một thanh bảo kiếm hiện lên ở trong tay, cười lớn hướng Thương vọt tới, kiếm thế của hắn lấp lóe, ánh kiếm hóa thành một thú thủ, rống chém đi qua.
Vẻ mặt Thương âm trầm, nắm đấm xốc lên, trực tiếp đánh vào trên thú thủ, trong nháy mắt đánh tan ánh kiếm, thế nhưng kiếm khí mạnh mẽ, chặt đứt kinh mạch trên cánh tay hắn, mấy chục đạo máu tươi bắn mạnh ra.
– A a.
Thương phẫn nộ rống to liên tục, quát lên:
– Ngươi cũng tiến vào đi.
Hắn vỗ vào Hỗn Thiên Nghi, trục chính vận chuyển, diễn hóa ra đại địa kinh vĩ, trong nháy mắt đem toàn bộ hồ nước toàn bộ bao phủ trong đó, ngay cả Lý Vân Tiêu cũng không cách nào thoát khỏi, toàn bộ thế giới đã biến thành vũ trụ Ngân Hà, một mảnh đầy sao lóng lánh.
– Con mẹ nó, đây là huyền khí gì, lại vậy biến như.
Tiết Nam bi phẫn phun ra một ngụm máu, vốn tưởng rằng chuyện dễ như trở bàn tay, dĩ nhiên đã biến thành cục diện này, hơn nữa nhìn dáng dấp của đối phương, là muốn giết mấy người mình không thể nghi ngờ.
Thương lạnh lùng nói:
– Ta nguyên bản sợ động tĩnh quá lớn, sẽ đưa tới cao thủ Hồng Nguyệt thành. Bây giờ nhìn lại ngươi bố trí xuống ảo trận rất có hiệu quả a, hiện tại không lo giết bốn người các ngươi.
Nội tâm Tiết Nam phát khổ, này hoàn toàn là lấy đá đập chân của mình.
Hai tay của Thương không ngừng bấm quyết biến hóa, tựa hồ Thế giới còn chưa diễn biến thành.
Giữa bầu trời ngôi sao bắt đầu kịch liệt lóng lánh, lấy tốc độ cực nhanh ở trong trời cao vận chuyển, tựa hồ ngưng tụ thành một trận pháp to lớn nào đó, tỏa ra sức mạnh kinh khủng.
Ba người Bát Tượng cùng Lý Vân Tiêu đều cự chiến, loại thủ đoạn lấy nhật nguyệt ngôi sao làm trận này, quả thực là nói nghe sởn cả tóc gáy, mặc dù là huyền khí diễn biến ra đại chu thiên, cũng làm cho người không rét mà run.
Lý Vân Tiêu rốt cục chuyển động, không còn cách nào quan sát xuống nữa, hắn biết nếu như Bát Tượng chết rồi, hắn cũng khó thoát chết.
Mặc dù gặp gỡ Vũ Đế cường giả càng mạnh hơn, Lý Vân Tiêu cũng có lòng tin chiến một trận, chí ít bảo mệnh không thành vấn đề, nhưng đối mặt Thương, Đại Yêu với hắn có trải qua đồng dạng, hơn nữa có thể hoàn toàn chưởng khống siêu phẩm huyền khí, nội tâm là không hề có nắm chặt.
– Mọi người cùng nhau xuất thủ đánh vỡ dị tượng, bằng không liền thật sự xong đời.
Lý Vân Tiêu cũng không nghĩ ngợi nhiều được, sau khi rống to trực tiếp lấy ra Giới Thần Bi, tỏa ra hào quang lưu ly, lực lượng Thế giới ở bốn phía thân bi vận chuyển, tạo ra đêm tối, trên không trung đột nhiên hóa thành cự sơn, hướng về Hỗn Thiên Nghi nổ xuống.
Ba người Bát Tượng đều cả kinh, nguyên bản ở dưới thiên địa dị tượng gần như tuyệt vọng, sau khi bị Lý Vân Tiêu hét một tiếng, loại kiêu căng khó thuần của vũ giả bị kích phát ra, lại nhìn uy thế của Giới Thần Bi, tựa hồ không dưới Hỗn Thiên Nghi, càng là cho ba người một liều thuốc trợ tim.
– Liều mạng, lão tử sống hơn 100 năm, cũng gần như được rồi, liều mạng thêm một con yêu thú cũng có lợi.
Tiết Nam nổi giận rống to, thân thể từ từ hóa thành trong suốt, trong đêm tối dĩ nhiên ngưng tụ ra điểm điểm hơi nước, ở phía sau hắn hội tụ ra Thủy nguyên Cự Linh, không ngừng giàu có lên.
– Thủy nguyên trùng kích.
Thủy nguyên Cự Linh há to mồm, một quyền lâm không mà lên, đế khí ở trên quyền uy ngang dọc, nổ nát vô số thời không, hướng về Hồn Thiên Nghi cùng trên người Thương mà đi, tựa hồ muốn đánh nổ tất cả dị tượng.
– Ai, xem ra là không có cách nào về hưu.
Đa Tiến cười khổ nói:
– Đi ra làm việc, sớm muộn sẽ sinh nghề tử nghiệp, lời ấy không uổng a. Lấy thân tuẫn chức, không biết lão đại có cho ta một cái phong hào gì không.
Trong tay hắn vi quang lấp lóe, tụ lại năng lượng, càng ngày càng sáng, đem hết toàn lực, một chiêu kiếm đột nhiên xuất hiện, nhân kiếm hợp làm một, chém phá hư không.
Tiểu Bát cười đùa nói:
– Ngược lại cái mạng này đã thiếu người khác, chết rồi cũng là thiệt thòi Lý Vân Tiêu, không thiệt thòi ta.
Một thanh bảo kiếm đột nhiên hiện lên ở trong tay phải của hắn, vũ mấy cái kiếm hoa,”tranh ” một tiếng vỏ kiếm bay ra, ánh kiếm lập loè, ở trong không gian không ngừng nghĩ hóa ra các loại hình ảnh yêu thú, cuối cùng hóa thành một con mãnh hổ, theo hắn đâm ra một chiêu kiếm, gầm thét lên nhào tới.
Dưới vạn dặm tinh không, một đòn toàn lực của ba Vũ Đế tuyệt cường, còn có Giới Thần Bi lâm không chấn đến, toàn bộ Chu Thiên Tinh Đấu bắt đầu từng tấc từng tấc nứt toác, tựa hồ thắng lợi trong tầm mắt.
Nhưng sắc mặt Thương bình tĩnh như thường, hắn đối với ba người kia công kích tựa hồ thờ ơ không động, chỉ là liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, khẽ cười nói:
– Thánh khí không phải làm gạch dùng.
Trong tròng mắt hắn bắt đầu trở nên mông lung, ngưng tiếng nói:
– Từ tuyên cổ tới nay, ánh sao vĩnh hằng bất diệt a, từ Vạn Cổ thiên khung rớt xuống đi.
Trong tròng mắt của hắn lướt qua một mảnh hoa râm, chỉ tay phía trước, trong miệng khẽ nói:
– Tinh trụy.
Toàn bộ vũ trụ Thế giới vào đúng lúc này tựa hồ bị ngưng kết, hết thảy thời gian cùng không gian toàn bộ bất động, duy nhất còn có nhúc nhích là Giới Thần Bi, phía trên tỏa ra ánh sáng lung linh, không bị ảnh hưởng.
Nhưng nội tâm Lý Vân Tiêu lại sốt sắng, cả người bị Hỗn Thiên Nghi biến hóa ra lực lượng Thế giới trấn áp lại, đối với Giới Thần Bi khống chế càng yếu ớt, hoàn toàn hữu tâm vô lực.
Mà giờ khắc này trên bầu trời bất ngờ xảy ra chuyện, ngàn vạn ngôi sao hóa thành Lưu Tinh thiên thạch từ trên trời rớt xuống, trước mắt bốn người phảng phất thế giới tận thế, vũ trụ tan vỡ, vạn vật dập tắt.
Mồ hôi lạnh từ trên trán bốn người nhỏ xuống, nhưng không thể làm gì, trơ mắt nhìn mình theo thế giới này hủy diệt.
Đột nhiên Thương hơi thay đổi sắc mặt, trong con ngươi lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn xuống phía dưới.
Ở trong thế giới chư thiên tinh đấu, hình ảnh phía dưới trở lại lòng đất hồ nước, trong hố đen tựa hồ truyền đến một âm thanh du du dương dương, rồi lại như có như không.
– Khấu kim sợi y hề, ý nhập ma. Nước chảy mây trôi hề, miểu thiên ba. Quét ngang ngàn quân hề, dẫn như hà. Chưa thụ tinh vạn thế hề, thiên cổ ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.