Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1327: Giao thủ (1)




Trữ Khả Nguyệt tinh tế suy nghĩ ý trong nửa lời trước, không nhịn được gật nói:
– Đứa bé Nhược Mai kia thật khổ, ngươi cũng nên giúp nàng. Vậy thì ngươi cẩn thận đấy, ta với ngươi phụ thân là hảo hữu chí giao, cũng xem như cô mụ của ngươi. Nếu gặp phải chuyện gì khó, cứ tùy thời quay lại thành Hồng Nguyệt tìm ta.
Một đạo quang mang từ trong tay nàng bay ra, lại là một khối ngọc bội màu trắng, nói:
– Phía trên này có một đám thần niệm của ta, gặp phải bất cứ chuyện gì cứ bóp nát ngọc bài ta liền cảm ứng được, có thể tùy thời đánh nát không gian tới.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm ấm áp, sinh ra một cổ phiền muộn, áp chế cảm xúc ưu thương trong lòng mình, cười to nói:
– Ta biết rồi.
Giữa hai người tuy rằng gặp mặt không nhiều lắm, nhưng phần tình nghĩa năm đó lại không nhạt.
Lý Vân Tiêu quay người đang muốn rời đi, đột nhiên một đạo quang mang từ phía dưới thành Hồng Nguyệt bắn lên, hóa thành một đạo nhân ảnh kinh quát:
– Ngươi không thể đi!
Người tới chính là Nguyễn Nguyên Tư, hắn cũng phát hiện ra dị tượng vương tọa biến mất, lúc này mới chạy tới, lại thấy Lý Vân Tiêu đang định rời đi, vì vậy vội vàng lên tiếng ngăn trở.
Trữ Khả Nguyệt nhướng mày, nói:
– Nguyên Tư đại nhân, trong vương tọa này cũng không truyền thừa võ kỹ gì cả, điểm ấy ta có thể làm chứng.
Nguyễn Nguyên Tư cau mày nói:
– Khả Nguyệt muội tử, hắn nói ngươi tin sao? Tuy rằng ta không biết hắn và ngươi có sâu xa gì, đối với võ kỹ trên vương tọa ta cũng không ôm tâm tư gì, ta ngăn đón hắn là vì chuyện khác. Thái Hoa Kim Phù Tỏa Trận bị phá, Nghê Thạch và ba huynh đệ Câu gia đều không thấy đâu nữa!
– Cái gì?
Trữ Khả Nguyệt cả kinh, thiếu chút nữa đã không khống chế nổi khí tức bản thân chấn động, sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống:
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Nguyên Tư hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nói:
– Cái này thì phải hỏi hắn rồi.
Hắn liền nói ra chuyện Nguyễn Tử Lăng kể lại:
– Hiện giờ biết rõ hạ lạc của Nghê Thạch và ba huynh đệ Câu gia cũng chỉ có Lý Vân Tiêu hắn thôi.
Lý Vân Tiêu kiên nhẫn nghe xong, bất giác nở nụ cười lạnh nói:
– Con của ngươi hãm hại ta không thành, ngược lại giống như ta hại con ngươi vậy. Nguyễn Nguyên Tư đại nhân, Nguyễn gia các ngươi không chỉ thực lực siêu quần, mà ngay cả logic cũng siêu quần a, lĩnh giáo, ha ha.
Trên mặt Nguyễn Nguyên Tư lộ ra một vòng đỏ ửng, bị một hậu bối mỉa mai như thế, hắn cũng cảm thấy không có ý tứ, chỉ có thể khẽ nói:
– Mặc ngươi nói như thế nào, chuyện Nghê Thạch mất đi ngươi cũng không thoát khỏi quan hệ đâu.
Trữ Khả Nguyệt cũng lộ vẻ trầm trọng nói:
– Vân Tiêu, Nghê Thạch kia đối với ta cực kỳ trọng yếu. Thậm chí quan hệ đến sinh tử hạ lạc của cha ta, vô luận như thế nào cũng phải tìm về mới được.
– Ah? Thành chủ thành Hồng Nguyệt đời trước, phụ thân ngươi lại vì Nghê Thạch mà mất tích sao?
Lý Vân Tiêu giật mình trầm tư, liền trực tiếp truyền âm qua, nói:
– Nghê Thạch không mất, nhưng giờ ta không cách nào lấy ra được. Một tháng sau, lúc Địa Lão Thiên Hoang mở ra ta sẽ trả lại cho ngươi.
Trữ Khả Nguyệt hơi nhíu mày, liền gật đầu nói:
– Tốt.
Chỉ một chữ, liền đại biểu tín nhiệm tuyệt đối của nàng đối với Lý Vân Tiêu, Nguyễn Nguyên Tư thấy thế chợt cau mày lại.
Đột nhiên lại có một đạo hào quang từ phía dưới bay vụt lên, rơi vào trong Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, đúng là Trữ Hàng Phong, hắn sau khi thấy mọi người chợt ngốc trệ thoáng một phát, lập tức lộ vẻ lo âu, vội la lên:
– Nhị tỷ, không tốt rồi, Nhược Băng tiểu thư mất tích.
Mấy người đều sững sờ, Trữ Khả Nguyệt cau mày nói:
– Mất tích? Làm sao có thể. Cô gái nhỏ kia có bao nhiêu bổn sự ta sao không rõ, nếu nàng có thể chạy thoát dưới sự giám thị của các ngươi, vậy thì vị trí quân đốc của ngươi phải thay người rồi.
Trữ Hàng Phong cười khổ nói:
– Chức quân đốc này ngươi cho rằng ta muốn làm sao? Nhược Băng tiểu thư đi một chuyến đến cửa thành, muốn truyền tống rời đi, sau khi bị ngăn lại liền đi vào một tửu quán, gặp hai người xa lạ, ba người sau khi uống vài chén liền hoàn toàn biến mất trước sựgiám thị của ba gã cường giả Võ Đế, chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nguyễn Nguyên Tư cả kinh nói:
– Hiện giờ vào lúc này lại xảy ra chuyện, thành Hồng Nguyệt to lớn như thế, nếu bọn họ thật muốn trốn đi, đợi đến khi thi đấu lôi đài kết thúc, nên ăn nói với người trong thiên hạ thế nào đây?
Trữ Khả Nguyệt nói:
– Không cần phải gấp gáp, cho dù thi đấu lôi đài phân ra thắng bại, Nhược Băng cũng không nhất định phải lộ mặt. Bất luận độn pháp gì cũng đều có dấu vết để lần theo, chỉ có thể nói thực lực hai người xa lạ kia quá mạnh mẽ, ta ngược lại cảm thấy lo lắng cho an toàn của Nhược Băng đấy. Ngươi lập tức mở ra đại trận hộ thành, có bất kỳ phá không đi vào nào đều có thể cảm ứng được, đồng thời phái cường giả giữ vững vị trí cửa thành, bất luận kẻ nào cũng chỉ được phép vào không cho phép ra. Nguyên Tư đại nhân, chuyện Nghê Thạch lòng ta đã có tính toán, kính xin Nguyên Tư đại nhân phái người cùng đi tìm Nhược Băng đi.
Nguyễn Nguyên Tư sửng sốt một chút, cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, lúc này mới nói:
– Nếu Khả Nguyệt muội tử đã nói, ta tự nhiên cũng yên tâm. Vây ta liền phái nhân thủ đi bốn phía điều tra đây. chỉ hành Hồng Nguyệt phạm vi quá lớn, sợ rằng có chút phiền phức.
Hắn và Trữ Hàng Phong liền hóa thành một đạo hào quang biến mất.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện tìm người ta cũng không giúp được gì, không quấy rầy Khả Nguyệt đại nhân nữa.
Trữ Khả Nguyệt nói:
– Ngươi đi đi, cầm ngọc bài ta đưa cho ngươi là có thể ra khỏi cửa thành, một tháng sau hi vọng ngươi có thể đúng hẹn trả lại Nghê Thạch.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tất nhiên
Hắn cũng không nhiều lời, quay người liền hóa thành một đạo quang mang mà đi, Trữ Khả Nguyệt nhìn qua thân ảnh hắn biến mất, trên mặt dần dần lộ ra vẻ suy ngẫm.
Lý Vân Tiêu cũng không trực tiếp ra khỏi cửa thành, mà lao về phía chỗ kén rể, miếng sắt ghi chép Chân Ma pháp thân kia hắn nhất định phải đạt được.
Bốn phía quảng trường người ta tấp nập, Lý Vân Tiêu cũng không tiện ngự không phi hành, sau khi đáp xuống liền lách vào trong đám người, Nguyễn Tử Mậu đứng ở trước nhất, lạnh mắt quan sát trận đấu, hai gã thiếu niên Võ Tôn đang liều mạng đánh nhau trên võ đài khiến tiếng ủng hộ liên tục vang lên.
Đột nhiên thân thể Lý Vân Tiêu ngừng lại, hắn từ trong đám người thấy được một thân ảnh quen thuộc, trong nội tâm hơi kinh hãi, trong đầu nhanh chóng tính kế.
Người trước mắt đúng là Đường Kiếp của Tứ Cực Môn.
– Sao hắn lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cũng là đến tham gia luận võ chọn rể, muốn đoạt được đệ nhất sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khẽ biến thành ngưng trọng, rơi vào trầm tư, nói:
– Lí Dật và Lê đã tiến vào địa lao, nếu Đường Kiếp ở đây…, vậy thì đám Thươn tự nhiên cũng biết tình huống của Lí Dật và Lê, tuyệt sẽ không không nghe thấy không thấy. Dùng cách làm người và phong cách làm việc của Thương, sợ rằng sẽ cướp ngục, không biết bọn hắn bố trí thế nào đây, có lẽ đây chính là thời cơ tốt để mượn thành Hồng Nguyệt loại bỏ đám đại yêu này a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.