Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1322: Chạy trốn (1)




Hắn nhẹ nhàng phát ống tay áo, liền quay người trở lại trên ghế, nói cực kỳ ngắn gọn khiến người phải ngạc nhiên, dù sao cũng là gả nữ ah, sao không nói nhiều vài câu chứ?
Không gian trên lôi đài có chút lắc lư, một gã nam tử trang phục màu nâu xuất hiện giữa lôi đài, một đầu tóc dài bay múa, hai con ngươi sáng ngời như hổ, khóe miệng mang theo mỉm cười, nói:
– Tại hạ Khương Biệt Ly, là người chủ trì luận võ chọn rể lần này, thắng bại toàn bộ do ta phán. Phía dưới mà bắt đầu đi, muốn dự thi thì có thể lên đây.
Một lời ra, trong tràng yên tĩnh trong chốc lát, lập tức người nhảy lên cao, phóng tới chỗ lôi đài.
Đột nhiên trên lôi đài nổi lên một đạo ánh sáng màu xanh, trực tiếp ngăn thân ảnh người nọ lại, sau đó chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm, tên nam tử kia liền bị đánh bay trên đất, sắc mặt trắng bệch.
– Đây là có chuyện gì?
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn qua.
Khương Biệt Ly làm thủ thế, cười nói:
– Mọi người im lặng, ta đã quên nói rõ. Vi để tránh cho quá nhiều người nhàm chán tham gia, nên tham gia luận võ chọn rể lần này tu vị thấp nhất phải là Bát Hoang cảnh Võ Tôn, nếu không thì không thể nào lên lôi đài được
– Thì ra là thế, như vậy mới chính xác. Nếu không a miêu a cẩu gì cũng muốn lên một chuyến, vậy thì lôi đài này có đánh tới khi Khương Nhược Băng 100 tuổi cũng đánh không hết a!
Trong đám người, Thừa Hạo Miểu thản nhiên nói.
Bắc Minh Lai Phong bên người hít một tiếng, nói:
– Aizz, thật sự là không thú vị ah, trò chơi kết quả đã định, mà ngay cả bản thân Nhược Băng tiểu thư cũng dùng hàng giả thay thế ở đằng kia, cũng chỉ có những lâu la này đùa hăng say, ta cảm thấy tới đây xem cuộc vui thật sự không thú vị chút nào.
Thừa Hạo Miểu ngạc nhiên nói:
– Làm sao ngươi biết trên đó không phải Khương Nhược Băng?
Mấy người bên người đều dời mắt đến trên người Bắc Minh Lai Phong, hiển nhiên đã mất đi thần thức dò xét, bọn hắn đều không thể phán đoán, mỗi người đều cực kỳ tò mò
Trên mặt Thừa Hạo Miểu lộ ra một tia cười quái dị, cười nói:
Khương Nhược Băng chẳng qua chỉ vội vàng xuất hiện, không thể tưởng được lại bị ngươi nhớ kĩ trong đầu, vợ của bạn không thể lấn, Lai Phong huynh, ngươi đường đột rồi
Bắc Minh Lai Phong cười nói:
– Hạo Miểu huynh thật sự không buông tha bất luận cơ hội châm ngòi nào ah, ta thấy võ kỹ lợi hại nhất Phệ Hồn Tông không phải Hồn thuật, mà là khẩu kỹ kia. Các ngươi nghĩ đi, dùng tính tình Khương Nhược Băng sao có thể ngồi đàng hoàng ở chỗ kia không nhúc nhích được? Mà ngay cả nha hoàn thiếp thân Tiểu Tuyết cũng không thấy bóng dáng, cái này cũng trái với lẽ thường, người này tất nhiên là giả không thể nghi ngờ.
Thừa Hạo Miểu gật đầu nói:
– Vậy sao, khó trách ta cũng thấy lạ là. Dùng tính tình Nhược Băng tiểu thư, Tử Mậu huynh cuối cùng có thể lấy được giai nhân hay không vẫn chưa rõ ràng a!
Bắc Minh Lai Phong cười nói:
– Cái này cũng không liên quan đến chúng ta, ta và ngươi ngồi đợi thu lợi là được.
– Ân, xem ra quả thật không cần phải xem.
Giờ phút này đã có hai gã võ giả lên sân khấu, thi đấu tuy rằng dẫn tới ủng hộ liên tục, nhưng hoàn toàn không lọt được vào pháp nhãn của bọn hắn, Thừa Hạo Miểu ngẩng đầu lên, ánh mắt quăng về phía không trung bên ngoài vạn dặm, thì thào lẩm bẩm:
– Không biết Lý Vân Tiêu kia sao rồi?
Mọi người nghe được cái tên này, trong lòng đều chấn động, tuy rằng bọn hắn đến nay vẫn không tin chiến lực chân thật của Lý Vân Tiêu có thể nhẹ nhõm đánh bại Lí Dật, nhưng lại khó có thể ức chế cảm giác khẩn trương và áp lực không hiểu.
Bắc Minh Lai Phong nghiêm sắc mặt, nói:
– Hạo Miểu huynh, chư vị, ta cáo từ trước. Loại chiến đấu nhàm chán này xem nhiều cũng vô ích, một tháng này ta sẽ ở trong thành Hồng Nguyệt an tâm tiềm tu, chờ đợi Địa Lão Thiên Hoang Bí Cảnh mở ra.
Thừa Hạo Miểu nói:
– Cũng tốt, ta đi với ngươi. Hai bên có thể trao đổi luận bàn nhiều hơn, muốn tìm một gã đối thủ sính tâm như ý, rất khó ah!
Hai người nhìn nhau cười cười, tuy nhiên cũng mang theo vẻ cay đắng.
Vốn bọn hắn đều cực kỳ tự tin vào võ đạo bản thân, nhưng sự xuất hiện của Lý Vân Tiêu và Lí Dật đã khiến tâm tính vốn coi thường thiên hạ của bọn hắn xảy ra biến hóa cực lớn, bớt đi rất nhiều ngạo mạn và thành kiến, trong lòng nhiều hơn một phần áp lực và theo đuổi.
Hai người dần dần rời khỏi đám người, những người còn lại không ít cũng trầm mặc, lặng yên trở ra. Tất cả mọi người đều là thiên chi kiêu tử, không ai muốn thua người cả.
Giờ phút này trên không trung vạn dặm, trong Thanh Phong Minh Nguyệt Viên.
Khương Nhược Băng không ngừng mà dán vào Trữ Khả Nguyệt cầu khẩn:
– Sư phó ah, nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp nữa. Sư phó gần đây hiểu ta nhất, yêu cầu gì cũng đáp ứng ta mà.
Nàng đã năn nỉ hai ngày, khiến Trữ Khả Nguyệt cực kỳ phiền muộn, khiển trách quát mắng:
– Chuyện lớn như thế không thể để ngươi làm trò đùa vậy, ngươi nếu chạy đi, bảo thành Hồng Nguyệt làm sao ăn nói với thiên hạ đây? Thừa lúc bây giờ còn có thời gian, chính ngươi chọn một vị lão công đi, sư phó có thể trợ hắn thủ thắng.
Khương Nhược Băng quýnh lên, hai hàng nước mắt chảy xuống, thút thít nỉ non nói:
– Nếu sư phó ở vào vị trí của ta, sẽ làm thế nào? Bản thân không muốn, chớ có ép người, huống chi còn là đồ đệ thân yêu của mình nữa, sư phó ngươi nhẫn tâm nhìn ta cả đời không vui sao?
– Hừ, ngươi làm gì biết cái gì là vui vẻ chính thức, cái gì không vui chứ?
Trữ Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
– Bình bình đạm đạm tìm một trượng phu co s tiền đồ gả đi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của ngươi, dù có cầu ta thế nào cũng vô dụng thôi.
Trữ Khả Nguyệt đã quyết tâm, nhắm hai mắt lại, mặc Khương Nhược Băng la hét thế nào cũng không lên tiếng nữa.
Khương Nhược Băng quyền đấm cước đá một hồi, cũng không thể tới gần quanh thân nàng ba thước, lúc này mới tức đến dậm chân, hóa thành một đạo quang mang bay vào trong thành.
Nàng không cam lòng cứ thể bị gả đi, vụng trộm thay đổi một bộ nam trang, liền bay về phía truyền tống đại trận, kỳ vọng có thể đào thoát.
– Nhị tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó dễ chúng ta nữa.
Chỗ đại trận truyền tống, vì ứng đối Bí Cảnh mở ra, thủ vệ cũng nhiều gấp mấy lần ngày thường, Khương Nhược Băng vừa tới đã bị đội trưởng bảo vệ phát hiện, mời nàng qua một bên, cười khổ nói:
– Hiện giờ đang đánh lôi đài, nếu để cho người biết rõ Nhị tiểu thư ở đây, sợ rằng sẽ có phiền toái lớn đấy.
Khương Nhược Băng chán nản, bắt lấy đội trưởng bảo vệ kia đánh cho một trận, lúc này mới tức giận rời đi.
Thành Hồng Nguyệt tuy lớn, nhưng nàng lại có một loại cảm giác lên trời không đường, xuống đất không cửa, một hồi bực bội, đi vào trong quán rượu uống rượu, đột nhiên giật mình nói:
– Hương vị rượu này…, ta rốt cuộc biết sư phó vì sao lại nói là túy vong sầu rồi.
– Ha ha.
Đột nhiên một tiếng cười trong sáng truyền đến, nói:
– Người sở dĩ phiền não quá nhiều, cũng là bởi vì trí nhớ quá tốt. Nhưng luôn mê hoặc mình, vĩnh viễn không phải cách giải thoát a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.