Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1241: Bát tượng (2)




Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ngươi cũng là một trong Bát Tượng?
Người trẻ tuổi nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:
– Ngươi có thể gọi ta Tiểu Bát.
Lý Vân Tiêu múa một đạo kiếm hoa, liền cất Hàn Kiếm Băng Sương đi, nói:
– Không biết là nơi nào đắc tội người đứng đầu Bát Tượng các ngươi, vẫn luôn là không thù không oán, vì sao muốn đến giết ta?
Tiểu Bát cười nói:
– Ai nói không thù không oán? Tử Thần cung Cung chủ chúng ta là sinh tử đại địch của ngươi, hơn nữa những năm gần đây ngươi cấp tốc quật khởi, đã dẫn tới không ít người chú ý, người đứng đầu chỉ là một cái trong đó mà thôi. Hiện tại ngươi có thể đi, nếu Ngũ ca cũng không giết được ngươi, ta cũng không thể làm gì. Còn nữa, giết ngươi cũng không phải nhiệm vụ của ta.
Đa Tiến cười khổ nói:
– Tiểu Bát, hiện tại ngươi thả hắn đi, không khác nào thả hổ về rừng, lần sau càng khó bắt giết. Giờ khắc này hắn tất nhiên cũng bị thương tại người, chính là thời cơ tốt giết hắn a.
Tiểu Bát nhẹ nhàng cười nói:
– Ngũ ca, niên đại giết người không từ thủ đoạn kia của các ngươi đã qua. Sát thủ cũng phải có phong độ của sát thủ, sát thủ đạo, hôm nay ngươi tao ngộ đại bại, đó là tuyên cáo thời đại thuộc về các ngươi đã không còn tồn tại nữa, ngươi vẫn là báo cáo cho người đứng đầu, về nhà dưỡng lão đi thôi.
Đa Tiến sửng sốt một chút, liên tục cười khổ, không ngừng ho khan.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
– Ta mặc kệ người đứng đầu của các ngươi là ai, ngươi chuyển cáo cho hắn, nếu như chọc ta, Thiên Vũ giới sẽ không có đất cho Bát Tượng các ngươi dung thân.
Hắn nói xong, bóng người lóe lên, hóa thành một ánh hào quang liền bay vụt ra ngàn mét, mới hóa xuất thân hình, đi vào trong đám người.
Tiểu Bát nhìn Lý Vân Tiêu rời đi, trong mắt hàn quang lấp lóe không ngớt, tựa hồ vì câu nói lúc hắn rời đi kia xúc động lửa giận.
Đa Tiến nhìn Tiểu Bát một chút, cười nói:
– Làm sao? Bị đối phương doạ sợ?
Tiểu Bát nhẹ nhàng than thở:
– Ai, ở trên hàm dưỡng vẫn là không bằng những lão tiền bối các ngươi a, ngươi cảm thấy câu uy hiếp kia của hắn làm sao?
Đa Tiến trầm tư một chút, ngưng trọng nói:
– Bây giờ chỉ là lời hung ác chống đỡ mặt mũi, nếu như tiếp tục phát triển liền khó nói, có thể sẽ có một ngày trưởng thành uy hiếp người đứng đầu.
Tiểu Bát nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Vậy ngươi cảm thấy hắn cùng Cung chủ, ai mạnh ai yếu?
– Lý Dật?
Phách Thiên Hổ nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
– Thiên tư của Lý Dật xác thực rất mạnh, hơn nữa hắn có thể ở trong tay Vũ Văn từ nô làm chủ, bất luận tâm cơ cùng thủ đoạn đều là tốt nhất chi tuyển, hơn nữa trải qua những tàn phá cực kỳ tàn ác kia, cũng coi như là ăn khổ trong khổ, có thành tựu hôm nay cũng nên phải. Ngày đó dẫn dắt hắn đi Tử Thần cung, tuyệt đối không ngờ rằng hắn có thể trở thành Cung chủ. Người đứng đầu hi vọng hai người bọn họ chiến một trận sao?
Tiểu Bát nói:
– Nguyên bản là như vậy, thế nhưng mục tiêu có biến. Nhiệm vụ chuyến này của Cung chủ là muốn tham gia vũ đài tái, cưới Khương Như Băng, như vậy đối với thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh rất lớn, việc đối phó Lý Vân Tiêu chỉ có thể áp sau. Chỉ là…
Đa Tiến cười nói:
– Ha ha, bị nam nhân dằn vặt lâu như vậy, cũng nên cho hắn một mỹ nữ tuyệt sắc bồi thường, chỉ là cái gì?
Trong mắt Tiểu Bát lóe lên tinh quang, có chút ngưng trọng nói:
– Chỉ là chúng ta có thể đoán sai thực lực những Yêu tộc kia, mấy tên Đại Yêu kia, để ta cảm thấy một trận khủng bố khó có thể ức chế, cái cảm giác này chỉ có ở trên người người đứng đầu cảm nhận được qua. Hơn nữa Cung chủ đối với những Yêu tộc kia tựa hồ vô cùng trọng yếu, lần này hành trình Hồng Nguyệt thành liền có một tên Yêu tộc đồng hành, làm hộ vệ bên người. Ta sợ thế lực Cung chủ không ngừng tăng cường, cuối cùng sẽ thoát ly chúng ta chưởng khống.
Đa Tiến sửng sốt một chút, than thở:
– Mạnh hơn cũng không thể thắng người đứng đầu. Huống hồ đám Yêu tộc kia ở Tống Nguyệt Dương thành gây ra phong ba lớn như vậy, thật muốn đối phó bọn họ, trực tiếp đem hành tung của bọn họ bán cho Thánh Vực liền được, những chuyện này không cần chúng ta bận tâm.
Tiểu Bát nói:
– Chỉ mong vậy đi, người đứng đầu luôn luôn tính toán không lộ chút sơ hở, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Hắn tiến lên đở Đa Tiến, không gian hơi vặn vẹo một thoáng, hai người liền biến mất ở tại chỗ.
Sau khi Lý Vân Tiêu rời đi thành tây, sợ làm cho mấy người chú ý, trực tiếp lẫn vào trong đám người. Bởi lượng lớn vũ giả tràn vào Hồng Nguyệt thành, thực lực Vũ tông như hắn chỗ nào cũng có, ngược lại cũng không chọc người.
Hắn ở bên đường liền lấy ra Mộ Vân kính, chỉ thấy trên mặt kiếng lại bị Đa Tiến lưu lại ma ngân, nội tâm thầm giật mình không ngớt, thực lực Đa Tiến này sợ là cùng Huyết Thần Tử không kém bao nhiêu, đồng thời đối với uy lực của Mộ Vân kính cảm thấy khó mà tin nổi.
Đa Tiến bị lực phản chấn của mình kích thương, này cố nhiên có quan hệ tới phương thức tác chiến của hắn, một đòn toàn lực, không lưu chỗ trống, nhưng Mộ Vân kính này ngay cả công kích của lục tinh Vũ Đế cũng có thể gặp mạnh thì càng mạnh, phản chấn trở lại, đúng là ra ngoài dự liệu của hắn, hơn nữa tấm gương này có thể thuấn di, chí ít ẩn chứa quy tắc không gian.
Lý Vân Tiêu âm thầm suy nghĩ nói: phải tìm thời gian hảo hảo nghiên cứu một phen, tựa hồ còn ẩn giấu không ít năng lực kỳ quái ở bên trong.
Huyền khí bình thường đều là đao, kiếm có tính chất công kích, nhưng loại hình huyền khí dụng cụ như kính, tháp, chung,… thường thường càng thêm đáng sợ. Coi như là lấy khả năng kiếp trước của hắn, cũng không dám ngông cuồng luyện loạn loại đồ vật này.
– Tấm gương này không tệ a.
Đột nhiên một cái tay duỗi tới, hướng về tấm gương chộp đi.
Lý Vân Tiêu lật tay một cái, liền cất đi Mộ Vân kính, một phát bắt được cánh tay kia, lạnh lùng nhìn qua, đột nhiên ngẩn ra nói:
– Là ngươi?
– Ồ, là ngươi? Ngươi nơi nào làm ra một chiếc gương như thế, khà khà, đưa cho ta đi.
Người kia cũng sững sờ, chính là Văn Lâm kéo Lý Vân Tiêu gia nhập Băng Khối tổ chức, đối với tấm gương này một mặt khát cầu.
– Lăn.
Lý Vân Tiêu hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói:
– Ta còn không tìm ngươi tính sổ đâu.
Con ngươi của Văn Lâm đảo một vòng, híp mắt cười nói:
– Không phải là mấy khối nguyên thạch sao, nói cho ngươi một tin tức tốt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tin tức tốt gì?
Văn Lâm vô cùng thần bí kéo Lý Vân Tiêu đến góc đường, thấp giọng nói:
– Ngươi muốn phát tài.
Lý Vân Tiêu một mặt hắc tuyến nói:
– Làm sao phát tài?
Văn Lâm vươn tay ra, dáng vẻ có chút cấp bách nói:
– Ngươi lấy chiếc gương vừa nãy ra ta xem một chút, nếu như có thể xác minh suy nghĩ trong lòng ta, ta quyết định giá cao thu mua nó.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức đen kịt lại nói:
– Cao bao nhiêu?
Văn Lâm nói:
– Cái gương này ngươi từ nơi nào đến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.