Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1074: Lĩnh vực đặc thù (1)




Lương Ngọc Y hơi động, bay lên trời, bảo kiếm ở trong tay bắn ra kiếm hoa, hóa thành một hỏa cầu lớn, "vù vù" thiêu đốt, lâm không bổ tới.
Quả cầu lửa xuất hiện, trong nháy mắt làm cho nhiệt độ của cả quảng trường trung ương đột nhiên tăng lên, phảng phất tiến vào lồng hấp, tất cả mọi người đều kinh hãi, bởi lúc trước Lương Ngọc Y thua ở trong tay Lý Vân Tiêu, vì lẽ đó mọi người đối với thực lực của nàng nhất trí đều đánh giá thấp, đặc biệt những người mua Đường Kiếp thắng lợi kia, sắc mặt càng là vạn phần sốt sắng.
- Nghe nói Lý Vân Tiêu chiến với ngươi rất khổ cực, cuối cùng mới thật vất vả thắng lợi.
Âm thanh của Đường Kiếp ở trước hỏa cầu chậm rãi vang lên, trên khóe môi hiện ra một tia lạnh lẽo, cười gằn nói:
- Vì lẽ đó ta muốn dễ dàng đánh bại ngươi, như vậy liền chứng minh ta mạnh hơn hắn, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều.
Hắn yêu dị cười lớn, bỗng nhiên thân thể hơi động, liền ở tại chỗ thả ra khí tức cường đại, để không gian vì đó rung động một thoáng, năm ngón tay hư nắm, lực lượng của gió từ trong lòng bàn tay hắn xoay tròn đi ra, từ từ lớn lên, hóa thành một đạo phong nhận, nhắm hỏa cầu gào thét mà tới vỗ ra.
Oanh.
Quanh thân Đường Kiếp phảng phất như Phong Lâm, thân thể ở trong gió lốc chỉ nhìn thấy vạt áo phun trào, hỏa cầu ở dưới một chưởng của hắn trực tiếp chém thành hai nửa, bị sức gió quanh người hắn thổi tan.
Sau đó tiếng gió thổi vang lên, ở lúc mọi người còn kinh hãi, Đường Kiếp đã nghiêng người mà lên, từng đạo từng đạo quyết ấn lấp lóe.
Lương Ngọc Y cũng thay đổi sắc mặt, dưới kinh hãi liền phát hiện quanh thân mình ở trong quá trình Đường Kiếp phát ấn không ngừng ngưng kết, lặng yên khóa chặt, nàng không cách nào thoát thân, trong lòng cảm giác nặng nề, trường kiếm bay lên, một vòng Thái Dương hoả hồng ở trước người mở ra, tổng cộng bảy cái, quay chung quanh bốn phía thân thể xoay tròn.
Mũi kiếm vẩy một cái mà lên, bảy Thái Dương luân phiên chuyển động, theo kiếm thế của Lương Ngọc Y bay lên, đè ép lực lượng quyết ấn, chấn động đến mức không gian của Thiên Cương Pháp Lang Bàn không ngừng nổ vang.
Ở trên không Thiên Cương Pháp Lang Bàn hiện ra vẻ mịt mờ, chính là trận pháp phòng ngự trong trận bàn, cường độ hai người đánh nhau đã đến mức phát ra tầng phòng ngự thứ nhất.
Sắc mặt Đường Kiếp đột nhiên biến, lực lượng liệt dương kia trùng kích quyết ấn màu vàng trong tay hắn, làm hắn cũng bị áp chế, hắn cắn răng nói:
- Quả nhiên có tài, vẻn vẹn là Thất Nhật kiếm quyết thì có trình độ như thế, bất quá ở dưới Thiên Quân ấn của ta, mạnh cũng không có tác dụng.
Hắn hét lớn một tiếng, khuôn mặt ở trong ánh kiếm có chút vặn vẹo, trong hai tay có một đạo kim ấn kết thành, bỗng nhiên ấn xuống.
Ầm ầm ầm.
Tư thế bảy vòng Thái Dương trùng thiên bị cản lại, ở trong một ấn quyết màu vàng to lớn bị oanh nát từng cái, sau khi quả cầu lửa nổ tung, tỏa ra nhiệt diễm kinh người trùng kích bốn phương tám hướng, cả trận bàn chính là một biển lửa cháy hừng hực.
Mọi người chỉ nhìn thấy bóng người Đường Kiếp ở trong đó lấp lóe liên tục, ánh lửa soi sáng hắn có chút yêu dị, nhưng mà không gặp cái bóng của Lương Ngọc Y.
- Ồ? Đây chính là chiêu ẩn thân của ngươi sao?
Đường Kiếp đặt mình trong biển lửa, nhưng bình yên tự nhiên, sắc mặt hiện ra một tia châm biếm nói:
- Nếu như lần thứ nhất triển khai ra, có thể giết người trở tay không kịp. Đáng tiếc a, sau khi ngươi cùng Lý Vân Tiêu chiến một trận, tất cả mọi người đều nghiên cứu phá giải không gian thuật của ngươi như thế nào.
Hắn lấy ra một huyền khí hình chữ nhật màu bích lục, phía trên hiện ra từng cái từng cái lỗ nhỏ, là một nhạc khí.
- Cái Huyễn Hải kèn này là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.
Đường Kiếp cười lạnh, đem kèn đặt ở bên miệng, thổi nhẹ lên, từng tiếng "ô ô" ở trên pháp bàn vang lên, dĩ nhiên hóa thành lực lượng sóng âm hữu hình nhộn nhạo lên, người phía dưới cũng xem rõ rõ ràng ràng.
La Anh kinh ngạc nói:
- Thiên Cương Pháp Bàn quả nhiên kỳ dị, thậm chí ngay cả sóng âm công kích cũng có thể chặn lại, đồng thời hiển hóa ra hình ảnh hữu hình để mọi người quan sát.
Thôi Bác cũng khen:
- Lần thứ nhất nhìn thấy có người ở trên triển khai sóng âm công kích, dị tượng bực này ta cũng là lần thứ nhất gặp phải, xác thực vui tai vui mắt.
Hiện tại duy nhất không cảm thấy vui tai vui mắt, đồng thời tâm thần giận dữ đó là Tu Đan Hà, sắc mặt cực kỳ âm trầm, mười ngón đều muốn kháp vào trong thịt. Nguyên bản hư không diệu pháp của Lương Ngọc Y cực kỳ thần dị, đủ để làm lá bài tẩy chiến thắng bất kỳ đối thủ nào, ngay cả nàng lần thứ nhất nhìn thấy, ngoại trừ dùng Cửu Thiên Đế khí trấn áp một vùng không gian ra, suy tư một lúc lâu cũng không cách nào phá giải, không nghĩ tới bị Lý Vân Tiêu ở trong nháy mắt liền tìm đến phương pháp phá giải, hiện tại làm cho mọi người đều biết.
- Lý Vân Tiêu… không giết ngươi, thực khó tiêu đại hận trong lòng ta.
Tu Đan Hà đem chuyện này đổ lên đầu Lý Vân Tiêu, ngược lại cũng không còn quan trọng, thêm hay bớt một chuyện đều là đại thù không chết không thôi.
Ô ô ô…
Sóng âm kỳ dị của Đường Kiếp ở trên pháp bàn không ngừng thổi lên, toàn bộ không gian trong trận bàn đều là lực lượng sóng âm chấn động, không có bất luận khe hở, sau khi bảy Thái Dương phá nát, còn lại đại hỏa cũng ở dưới sóng âm dần dần tán đi.
Chỉ bất quá lông mày Đường Kiếp dần dần cau lên, bởi vì thời gian chầm chậm trôi qua, hắn cũng không có thấy bóng người của Lương Ngọc Y xuất hiện, thậm chí trong không gian, căn bản là không có cách nào bắt được tiết điểm không gian nàng ẩn giấu.
- Chuyện gì xảy ra?
Ở ngoài tràng, lần thứ nhất La Anh giật mình đứng dậy, chính là hắn nghĩ ra phương pháp này, để Đường Kiếp ở thời điểm gặp gỡ Lương Ngọc Y có thể dùng. Bằng không không gian thuật kia ngoại trừ Cửu Thiên Đế khí có thể trấn áp tất cả ra, hắn hao hết đầu óc cũng nghĩ không ra biện pháp khác.
Tu Đan Hà cũng sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra, ngày đó tình cảnh Lý Vân Tiêu triển khai tiếng chuông dễ dàng để Lương Ngọc Y hiện thân cho mọi người kích động quá sâu, vì lẽ đó thời điểm Huyễn Hải kèn của Đường Kiếp xuất hiện, người thấy qua tỷ thí đều cho rằng Lương Ngọc Y xong đời, nhưng lâu như vậy vẫn không có phản ứng.
- Ha ha, ta hiểu được, lần này Đường Kiếp có phiền phức.
Đột nhiên Tiền Vô Địch cười to, trong mắt tinh mang lấp lóe, tựa hồ nhìn thấy mấu chốt của vấn đề.
- Ồ? Là chuyện gì xảy ra?
Trương Sùng có chút không tin, nghi hoặc nhìn Tiền Vô Địch.
Tiền Vô Địch ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi cười nói:
- Rất đơn giản, sở dĩ không có hiệu quả, rõ ràng là bởi vì năng lượng không đủ a, chiếc Cổ chung kia của Lý Vân Tiêu ta biết lai lịch, trăm phần trăm là đồ vật cấp chín, hơn nữa không phải cấp chín bình thường. Cái phá kèn của Đường Kiếp, có cấp tám liền cao nhất? Mà hắn có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực đây?
- Thì ra là như vậy.
Tu Đan Hà đại hỉ, cười như điên nói:
- Ha ha, chỉ cần không gian thuật này không phá ra được, Đường Kiếp chờ chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.