Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1069: Bạch y nam tử (2)




Một Vũ Đế khác là trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Vũ Văn Bác, dữ tợn hướng hắn tóm tới, một tay khác cầm một cái hộp nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng vẩy một cái, liền đột nhiên mở ra, bên trong có một tiểu trận màu vàng óng, chính là dùng để nhốt lại hồn phách.
Hồn ảnh của Vũ Văn Bác ở trên không trung ánh sáng lấp loé không yên, đột nhiên ngưng chỉ điểm ra, một đạo công kích lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai điểm ở lòng bàn tay tên Vũ Đế kia, dĩ nhiên là đồ vật tuyệt hàn, toàn bộ cánh tay người kia trong nháy mắt kết ra băng hoa, thế chưởng ngưng lại.
Sau khi Vũ Văn Bác ra đòn, bóng người càng thêm lờ mờ, lập tức hóa thành một ánh hào quang lao về phía Lý Vân Tiêu.
- Rác rưởi.
Bạch y nam nhân đột nhiên quát lạnh một tiếng, trong mắt tuôn ra tức giận.
Trên mặt tên Vũ Đế kia hiện ra vẻ nổi giận, đế khí trong tay ngưng lại, lập tức đập tan băng hoa, đấm ra một quyền, sau đó đuổi theo.
- Ác, duẫn, duyệt, hận.
Từng đạo từng đạo thanh âm trầm thấp từ trong miệng Mạc Tiểu Xuyên đọc lên, trên Thiên Tru Đãng Ma kiếm rung ra đạo đạo ánh kiếm, một luồng khí tức kinh khủng tản mát ra.
Bạch y nam tử hơi thay đổi sắc mặt, tuy rằng thực lực của Mạc Tiểu Xuyên hắn cũng không để vào mắt, nhưng chuôi Thiên Tru Đãng Ma kiếm kia là tồn tại cấp chín đỉnh cao, hơn nữa Mạc Tiểu Xuyên lấy thân dưỡng kiếm, tế luyện ở trong cơ thể mình, dùng tinh huyết cùng hồn nguyên toàn thân đi thẩm thấu nó, tùy thời có thể thả ra uy lực lớn nhất.
- Ái, tuyệt, thanh, xúc... Mở
Theo mấy chữ cuối cùng phun ra, trên bảo kiếm phát sinh tiếng rung khủng bố, kiếm linh gào thét, đối với bị người áp chế cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, kiếm ý lập tức tăng cường, như bẻ cành khô phá tan quyền ý của bạch y nam tử trấn áp.
- Hừ, xác thực là có tài, chẳng trách chủ thượng bảo ta tự mình nhìn chằm chằm bên này.
Tuy rằng Bạch y nam tử kinh ngạc, nhưng không hoảng loạn chút nào, tay phải thay đổi quyết ấn, một đạo phù văn quái lạ phá chưởng mà ra, trong tay ánh vàng chói lọi, một chưởng vỗ xuống.
Một khoa đẩu văn màu vàng ở trên lòng bàn tay hắn bay ra, hóa nhập không trung đột nhiên lớn lên, dường như có vô số quy tắc xuất hiện, lần thứ hai đem kiếm ý của Mạc Tiểu Xuyên ép xuống. Lần này ngay cả kiếm linh gào thét cũng bị áp chế lại, tựa hồ không còn âm thanh.
- Cái gì?
Mạc Tiểu Xuyên kinh hãi, tình huống như thế hắn vẫn là lần thứ nhất gặp phải, dù cho hắn không địch lại, nhưng chiến ý của kiếm linh là chưa từng tiêu giảm qua, giờ khắc này hắn có thể rõ ràng cảm nhận được kiếm linh tựa hồ không còn tính khí, nội tâm kinh hãi tới tột đỉnh.
- Tại sao lại như vậy?
Con ngươi của Lý Vân Tiêu cũng co lại, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, hắn vẫn là lần thứ nhất thấy có người ở trong chiến đấu sử dụng tới loại khoa đẩu văn màu vàng này, chứng minh bạch y nam tử là chân chính nắm giữ một chữ kia.
Hắn không lo được khiếp sợ, ở thời điểm Mạc Tiểu Xuyên phá tan quyền ý trấn áp, áp chế trên người hắn cũng được phóng thích, trực tiếp thuấn di đi qua, đưa tay phải ra thu Vũ Văn Bác vào trong Giới Thần Bi.
Bạch y nam tử thay đổi sắc mặt, vội vàng quát lên:
- Nếu như không thể được, liền trực tiếp phá huỷ.
Tên Vũ Đế kia tâm thần chấn động, trong con ngươi bùng nổ ra oán khí rất lớn, nhiệm vụ nhỏ như vậy hắn cũng không thể hoàn thành, cảm giác nhục nhã ở trong tâm lan tràn, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa ở trên người bộc phát ra, lâm không đem Vũ Văn Bác đè ép, sau đó trực tiếp mở miệng, phun ra một đạo kiếm khí, phi tập mà xuống.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, ở dưới đế khí của đối phương trấn áp, sức mạnh của mình hoàn toàn không có biện pháp thẩm thấu vào.
Khuôn mặt Vũ Văn Bác lộ ra một tia kiên quyết, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Sống chết có số, không nghĩ tới vẫn không thể nào chạy trốn. Lão hữu, vừa gặp lại liền vĩnh biệt.
Cả người Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, bất luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể đột phá Vũ Đế toàn lực trấn áp, sắc mặt hắn hoàn toàn lạnh lẽo nói:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Vũ Văn Bác cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Bị người ám hại, chỉ là không nghĩ tới ngươi lại sống sót, ta làm sao không có mệnh lớn như vậy.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái xanh, trong đôi mắt lửa giận ngập trời, gầm nhẹ nói:
- Là ai? Là ai làm?
Vũ Văn Bác than thở:
- Lấy thực lực của ngươi bây giờ, ta không cách nào nói cho ngươi, chờ thời điểm ngươi có thực lực biết chân tướng, tự mình có thể tra ra. Bất quá…
Hắn thoáng do dự, vẫn là dặn dò:
- Bất quá ta nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần phải đề phòng Đinh Linh Nhi.
- Cái gì?
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, trong mắt tràn đầy khó có thể tin tưởng được, danh tự này rót vào trong tai, hầu như nổ tung màng nhĩ của hắn, chấn động trái tim, tâm thần chịu đến xung kích thậm chí so với thân thể thương tổn còn muốn mãnh liệt.
Chưởng lực của Vũ Đế rốt cục hạ xuống, con ngươi hắn đột nhiên mở lớn, muốn đi tóm lấy Vũ Văn Bác, lại có vẻ vô lực như vậy, ánh sáng to lớn ở trước mắt toả ra, hắn dùng tay vơ lấy mấy lần, nhưng cái gì cũng không bắt được.
- Năm ngoái tử mạch thanh môn, đêm nay băng phách vân hồn, đoạn một đời thưa thớt, thiên thu Vạn Cổ, năm sau cuồng ca ra sức uống cạn, tạm gác lại người phương nào?
Bóng người Vũ Văn Bác ở trong ánh sáng càng ngày càng nhạt, chỉ để lại lời thơ nhẹ nhàng ở trong đêm tối vang lên, mang theo quyến luyến cùng thở dài, cuối cùng tiêu tan.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu trở nên trống rỗng vô thần, phất tay một trảo, toàn bộ rơi vào khoảng không.
Bạch y nam tử thấy Vũ Văn Bác biến thành tro bụi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng, hừ nói:
- Vẫn không thể nào bắt trở lại, bất quá chết so với chạy thoát càng tốt, đi
Hắn khẽ quát một tiếng, tay phải vồ lấy, khoa đẩu văn màu vàng ở trên không trung trong nháy mắt biến mất, tay trái cũng đẩy một cái, liền đánh văng Hác Liên Thiếu Hoàng ra, thân thể ở trên không trung liên tục lấp lóe, liền đứng trên không trung, hai tên Vũ Đế cũng trở lại phía sau hắn, ba người đều lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Bạch y nam tử lạnh nhạt nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, quấy rầy chư vị, xin lỗi. Tiếp tục nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có vũ quyết.
Trên mặt hai tên Vũ Đế phía sau hiện ra vẻ cười gằn, ba người ở trên không trung lóe lên, bóng người liền chậm rãi hóa nhạt, cuối cùng biến mất ở trong trời cao.
Toàn bộ đêm tối trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
- Vân thiếu…
Hai người Mạc Tiểu Xuyên vội vàng vọt tới, Hác Liên Thiếu Hoàng nhìn sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo cùng ánh mắt vô thần, cả kinh nói:
- Vân thiếu, ngươi không có sao chứ?
Cả người Lý Vân Tiêu dại ra, giống như mất hồn, hiển nhiên là việc vừa nãy đối với hắn xung kích quá to lớn, không cách nào phục hồi tinh thần lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.