Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1101: Hắc ám vô tận (1)




“Phốc.” Nháy mắt ra thương.
Cán trường thương xoay tròn cuồn cuộn mà ra, sinh vật hư không bán trong suốt này cảm giác trước mắt lúc trường thương đâm tới thật quỷ dị, cán thương đó luôn luôn lăn lộn xoay tròn, quỹ tích mũi thương cũng đang không ngừng biến hóa, khiến hắn trong lúc nhất thời cũng không có nắm chắc ngăn cản một thương này.
“Phốc.” Mũi trường thương nháy mắt đâm ra một trăm hai mươi lăm cái lỗ thủng ở trên thân sinh vật hư không, lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong trường thương cùng với lực phá hoại của binh sát nháy mắt đã khiến một sinh vật hư không bán trong suốt sinh mệnh lực rất mạnh này bị thương nặng, nếu là sinh mệnh lực yếu, sợ là đã mất mạng.
Đông Bá Tuyết Ưng không ngừng tay, cùng lúc rút ra trường thương tiếp theo lại là một thương tương tự đâm ra! Một sinh vật hư không bán trong suốt kia bị thương nặng chỉ kêu thảm: “Cứu mạng.” Hơn nữa thân thể bắt đầu tiến vào trong hư không.
Nhưng luận thao túng đối với hư không...
Sinh vật hư không này thuần túy dựa vào thiên phú, làm sao bằng được với hư không hành giả Đông Bá Tuyết Ưng, trường thương trực tiếp đâm vào trong hư không, lại lần nữa đâm vào thân thể một con sinh vật hư không này, lại là một trăm hai mươi lăm cái lỗ thủng! Một lần này, một con sinh vật hư không này trực tiếp mất mạng.
Điều này làm xa xa các sinh vật hư không khác xem mà dại ra.
Chết rồi?
Đồng bạn của bọn nó chỉ như vậy đã chết?
“Diệt Thế Thập Tam Kiếm kiếm thứ nhất, ta dùng quá kém, theo lý thuyết hẳn chỉ đâm ra một lỗ thủng, nhưng ta ngay cả tính ổn định của mũi thương cũng không làm được, nháy mắt bùng nổ uy thế mũi thương chấn động thế mà đâm ra một trăm hai mươi lăm lỗ thủng.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn một ít vật phẩm sinh vật hư không đã chết kia để lại, “Ta sau khi tiến vào hỗn độn hư không đây vẫn là lần chiến đấu đầu tiên.”
Cảm giác thi triển Diệt Thế Thập Tam Kiếm kiếm thứ nhất giết địch, thống khoái hơn nhiều so với bản thân vùi đầu tu luyện.
...
Một số Đại Năng Giả của lục địa hỗn độn này đều ngẩng đầu khẩn trương nhìn. Bọn họ đang khát vọng, vô cùng khát vọng, hy vọng kỳ tích có thể giáng xuống.
...
Ở trong quần thể cung điện liên miên Đông Bá Tuyết Ưng khó có thể tra xét kia.
Trong một gian cung điện trong đó, trong lỗ mũi sinh vật hư không vảy màu đen nằm cuộn mình nơi đó phun khí tức, con ngươi băng lạnh của nó đang xa nhìn chuyện xảy ra bên ngoài. Như cảnh giới nghênh đón người từ ngoài đến loại việc vặt này đều là thủ hạ của nó xử lý, nó thân phận địa vị cỡ nào, há có thể dễ dàng ra tay?
“Đại ca, xem ra đám nhóc đó vẫn không giải quyết được Chúa Tể tới từ bên ngoài này, ta đi giải quyết hắn.” Sinh vật hư không vảy màu đen này phát ra âm thanh, thanh âm ầm ầm truyền đến trong một cung điện bí ẩn chỗ sâu hơn của quần thể cung điện liên miên này.
“Được.” Thanh âm trầm thấp đáp.
“Đã lâu chưa ăn Chúa Tể, số lượng Chúa Tể quá ít.” Sinh vật hư không vảy màu đen rất có hứng thú bay ra khỏi gian cung điện của hắn.
Sáu sinh vật hư không vốn muốn vây công Đông Bá Tuyết Ưng, nay đều lâm vào trong khủng hoảng, bởi vì thanh niên đồ đen cường giả thần bí kia thế mà dễ dàng biến mất ở trong tầm nhìn của bọn nó, sau đó đột nhiên tới gần tiến hành đánh lén, hơn nữa uy lực cực lớn, chúng nó tuy đã dốc sức ngăn cản, nhưng cũng không phải đối thủ.
“Phốc phốc phốc...” Cán xoay tròn cuồn cuộn mà ra, mũi nhọn nháy mắt đâm vào trên giáp xương ở ngực một sinh vật hư không, trên giáp xương có bí văn trời sinh, khiến miễn cưỡng mới có thể đâm ra lỗ thủng, một lần này lại là nháy mắt đâm ra một trăm mười chín cái lỗ thủng.
“Thật sự có tiến bộ.” Đáy lòng Đông Bá Tuyết Ưng vui vẻ, “Uy thế trong nháy mắt này quá mạnh mẽ, mũi nhọn cũng có chút loạn, không thể đem tầng tầng lực đạo hội tụ hoàn mỹ làm một luồng.”
Phân tán lực đạo, cộng thêm mũi nhọn kéo theo ‘binh sát’ mới có thể làm sinh vật hư không bị thương nặng, nếu thật sự có thể hoàn mỹ hợp nhất, mặc dù không dựa vào binh sát, đơn thuần uy lực thương pháp cũng có thể tăng vọt đạt tới một mức độ khác, đủ để vượt cấp chiến Hư Không Thần.
“Đến tiếp.”
Một hóa thân này của Đông Bá Tuyết Ưng chưa thi triển lĩnh vực, bởi vì hắn muốn tôi luyện thương pháp của mình, muốn nhanh một chút học được trấn cung tuyệt học 《 Diệt Thế Thập Tam Kiếm 》kiếm thứ nhất của Thái Hư thiên cung. Đến lúc đó lại phối hợp ưu thế cực lớn của hệ thống hư không hành giả, chém giết Hư Không Thần bình thường chỉ sợ cũng sẽ rất nhẹ nhàng.
Điều kiện tiên quyết là, phải học được kiếm thứ nhất!
“Không ổn.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng bỗng cả kinh, chân thân hắn cảm ứng đối với hư không, phát hiện một tồn tại khủng bố nháy mắt từ quần thể cung điện mình khó có thể dò xét kia đi ra, sau đó xuyên qua hư không đã đến đây, luồng khí tức kinh khủng đó không hề nghi ngờ là Hư Không Thần!
“Một đám phế vật.” Thanh âm ầm ầm vang vọng hư không chung quanh, một sinh vật uốn lượn khổng lồ lân giáp màu đen hiện ra.
Năm sinh vật hư không còn sót lại đều vừa mừng vừa sợ, một vị thủ lĩnh trong bọn chúng đã đến, được cứu rồi!
Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen cầm thương đứng ở giữa không trung, nhìn sinh vật lân giáp màu đen cuộn mình trước mắt: “Xem bộ dáng nó, trong tình báo của ta không có ghi chép đối với nó, hẳn là chủng loại sinh vật hư không cấp độ khá thấp.”
Sinh vật hư không ngàn vạn chủng loại, cũng có phân chia cao thấp.
Giống hư không hành giả khai ích giả... Chính là có thể xưng đỉnh phong nhất trong đó, trời sinh đã là lãnh tụ của vô số sinh vật hư không!
Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cũng không dám sơ ý, bởi vì cấp thấp hơn nữa, sinh vật hư không cũng có ưu thế ở trên thân thể so với sinh mệnh trong vũ trụ, hơn nữa đột phá bình cảnh bước vào ‘Hư Không Thần’, không có một kẻ nào dễ chọc.
“Chúa Tể?” Trong con ngươi băng lạnh của sinh vật lân giáp màu đen có một tia hứng thú, mở miệng thanh âm ầm ầm, “Thực lực của ngươi không tồi, mạnh hơn so với bọn ngu xuẩn của lục địa hỗn độn này nhiều. Ta cho ngươi cơ hội, phát huy ra thực lực mạnh nhất để công kích ta đi, nếu ngươi có thế khiến ta kinh hỉ, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Nô dịch vô số sinh mệnh của toàn bộ lục địa hỗn độn, tùy ý nuốt ăn, các ngươi đây là phạm vào cấm kỵ.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh giọng quát, “Các ngươi biết một khi bị người tu hành cường đại biết được, chờ đợi các ngươi là cái gì không?”
“Ha ha, rất nhiều khu vực chung quanh đều đã bị chúng ta chiếm lĩnh, còn sợ người tu hành các ngươi?” Sinh vật lân giáp màu đen cười nhạo.
Đông Bá Tuyết Ưng nghe xong trong lòng cả kinh.
Có nhiều thế lực đều nhận định, tùy ý cắn nuốt sinh mệnh vô tội chính là cấm kỵ, một khi bị phát hiện, giết không tha! Nhưng cho dù là trong ‘Vũ Trụ Thần’ vô địch cao cao tại thượng vẫn có hạng người cực tà ác, hơn nữa bọn họ cũng không tính là đoàn kết với nhau, nếu đoàn kết, Cổ thánh giới nguyên thủy nhất sẽ không bởi vì đại chiến mà nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.