Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 915: Đừng Dùng Lại Bài Cũ






Dương Ân tu luyện "Ngự Hồn Tâm Kinh" đã luyện "dẫn hồn" tới gian đoạn đại thành, hắn có thể thoải mái điều khiển Mắt Hồn của mình, cho dù hắn có liên tục sử dụng Mắt Hồn để tấn công và làm tiêu hao không ít hồn lực nhưng vẫn chưa chạm tới cực hạn của hắn, rõ ràng thực lực của đóa hoa thần đình đã tăng lên không ít.
Mộng Băng Tuyết bị trọng thương, hắn không tức giận mới là lạ.
Mắt Hồn của hắn trừng về phía Kỷ Lan Du, tia sáng linh hồn bắn thẳng về phía ấn đường của bà ta.
Kỷ Lan Du phản ứng rất nhanh, bà ta đã sớm đề phòng chiêu thức đó của Dương Ân, ngay lập tức bà ta đã thu ô thiên binh trở lại ngay trước mặt, huyền khí hội tụ phía trên ô thiên binh để ngăn cản đòn công kích của Mắt Hồn mà Dương Ân vừa bắn ra.
"Lá bài tẩy đã lật từ lâu mà còn muốn dùng lại sao?", Kỷ Lan Du giễu cợt thầm nói.
Dương Ân cũng không ngừng lại, hắn tiếp tục trừng mắt về phía Đỗ Lệ Quyên, khiến cho bà ta nhanh chóng thay đổi vị trí, thoát khỏi sự tấn công của Dương Ân.
Hai cường giả cảnh giới Thiên Ngư đều bị Dương Ân bức lui, Mộng Băng Tuyết cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ân nói: "Băng Tuyết buông ta ra đi, chúng ta liên thủ chiến đấu với bọn họ".

Được Mộng Băng Tuyết che chở một lúc lâu, Dương Ân đã dốc hết toàn lực để khôi phục thương thế, cho dù vẫn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhưng hắn vẫn có thể chia sẻ bớt áp lực cho Mộng Băng Tuyết.
“Huynh đã khỏe hơn chưa?”, Mộng Băng Tuyết hỏi.
"Không còn vấn đề gì nữa!", Dương Ân trả lời rõ ràng.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau giết địch!”, Mộng Băng Tuyết đáp lại, cô ta buông Dương Ân ra, hai người đứng sát cạnh nhau, cùng nhau đối mặt với Đỗ Lệ Quyên và Kỷ Lan Du.
Đỗ Lệ Quyên và Kỷ Lan Du đều lộ ra vẻ nghiêm trọng, bọn họ tận mắt chứng kiến Hà Chấn và Cát Đường Bình bị Dương Ân giết chết, không thể ngờ Dương Ân lại hồi phục nhanh như vậy, không lẽ hắn chỉ đang giả vờ phô trương thanh thế?
Cho dù có suy nghĩ cỡ nào thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra được rằng Dương Ân có một cơ thể bất tử và khả năng tự phục hồi thiên hạ vô song.
Dương Ân triệu hồi kiếm Thiên Tử một lần nữa, thanh kiếm này chính là của Phúc An Vương, nó đã được Tiểu Hắc luyện chế lại, đưa vào trong kiếm máu của hắn, cho nên giờ nó đã trở thành binh khí chiến đấu của riêng hắn.
Mộng Băng Tuyết nhẹ nhàng phất tay, trên tay cô ta lại xuất hiện một thanh kiếm băng khác, đây là thanh kiếm được ngưng tụ từ năng lượng băng giá cực độ của cô ta, cho dù không thể xếp vào hàng thiên binh nhưng uy lực của nó cũng không thua kém gì thiên binh.
"Thánh nữ Côn Lôn, ngươi thực sự muốn trở thành kẻ thù của bọn ta sao?”, Kỷ Lan Du hỏi Mộng Băng Tuyết.
"Nực cười, không phải chính hai người muốn giết bọn ta hay sao?", Mộng Băng Tuyết hỏi ngược lại.
"Ngươi đi đi, để Dương Ân ở lại đó, bọn ta nhất định sẽ không làm khó ngươi", Kỷ Lan Du lại nói, sau đó còn nói thêm: "Tin tức ngươi ở Đại Hạ bọn ta đã báo về Côn Lôn thay ngươi, ta tin rằng rất nhanh sẽ có người tới đón ngươi".
Sắc mặt của Mộng Băng Tuyết trở nên rất tệ sau khi nghe câu nói đó của Kỷ Lan Du, trong đầu cô ta ngay lập tức xuất hiện một ký ức không thể chịu đựng được, cô ta trầm giọng nói: "Hai người hãy buông tha cho Dương Ân, chuyện này bỏ qua đi".
Khi Kỷ Lan Du còn muốn nói chuyện thì Đỗ Lệ Quyên từ bên cạnh đã lên tiếng: "Không cần cùng bọn họ nhiều lời, chiến trước nói sau".
Ngay sau đó, bà ta đã xông về phía Mộng Băng Tuyết một lần nữa.

Kỷ Lan Du đương nhiên sẽ phối hợp với bà ta, chiếc ô thiên binh một lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ công kích về phía Dương Ân.
"Hãy cho bọn họ mở to mắt ra nhìn uy lực liên thủ của chúng ta", Dương Ân quát lên giành ra tay trước.
Mộng Băng Tuyết nhẹ gật đầu, di chuyển trong tư thế hết sức tao nhã, mang theo kiếm băng phối hợp với kiếm của Dương Ân đồng loạt ra tay, hai người có tâm ý tương thông cho nên kiếm ý bộc phát cũng giống nhau, hai đường kiếm môt trước một sau ngay lập tức đâm về phía Đỗ Lệ Quyên và Kỷ Lan Du.
Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết!
Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đã cùng nhau tu luyện "Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết" nhiều lần, lúc đó vết thương linh hồn của Mộng Băng Tuyết vẫn chưa khôi phục.
Hiện tại thì Mộng Băng Tuyết đã khôi phục rất tốt, trạng thái so với trước đó cũng cải thiện hơn gấp nhiều lần, hai người lại một lần nữa phối hợp khiến cho một hiện tượng dị thường xảy ra, vị trí của hai người giống như mặt trời và mặt trăng liên tục biến đổi và hỗ trợ cho nhau.
Điều đó giống như khi Dương Ân xuất kiếm ra là lúc mặt trời mọc và khi Mộng Băng Tuyết xuất kiếm ra là lúc mặt trăng đang nở rộ hào quang.
Hai người không ngừng luân phiên xuất kiếm, ánh sáng lưỡi kiếm lóe lên sáng rực cả một khoảng trời, kiếm thế điên cuồng oanh tạc Kỷ Lan Du.
Dương Ân và Mộng Băng Tuyết hiểu rất rõ rằng đối thủ yếu hơn chính là Kỷ Lan Du, chỉ cần Kỷ Lan Du bị giết trước thì áp lực của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.
Thực lực của Mộng Băng Tuyết hiện tại còn có thể lấy một địch hai, huống hồ bên cạnh cô ta còn có Dương Ân trợ lực, chiến lực của cả hai tăng vọt, liên tục bức lui Kỷ Lan Du.

Đỗ Lệ Quyên nhận ra ý đồ của Dương Ân và Mộng Băng Tuyết thì ngay lập tức gầm lên một lần nữa.
Gầm!
Thiên phú Âm Hống của bà ta hết sức mạnh mẽ, giống như thanh âm của sóng thần làm chấn động bốn phương, nhiều đám mây trên bầu trời cũng bị chấn đến mức bay loạn xạ.
"Còn muốn dùng thủ đoạn đó sao, không có cửa đâu!", Mộng Băng Tuyết sớm đã đề phòng chiêu thức này của Đỗ Lệ Quyên, cho nên khi cô ta liên thủ với Dương Ân thì đã ngưng tụ ra tầng tầng tinh thể băng dày phong ấn lại hai tai của cô ta và Dương Ân, ngăn cản sóng âm của Đỗ Lệ Quyên đánh sâu vào thính giác.
Mặc dù những tinh thể băng này đã bị chấn vỡ nhưng ảnh hưởng của Âm Hống đối với bọn họ cũng đã giảm đi rất nhiều.
Đỗ Lệ Quyên nhân cơ hội đánh tới, vung phất trần giống như quất ra một cây roi dài, huyền khí đánh ra xa trăm trượng, một quất này còn có thể tách ngọn núi ra làm đôi, bà ta muốn tách Dương Ân và Mộng Băng Tuyết ra, ngăn cản việc họ tiếp tục liên thủ.
Không ngờ bà ta vừa quất phất trần ra thì thanh kiếm của Mộng Băng Tuyết đã đâm tới trước mặt của bà ta trước, thanh kiếm băng dài ẩn chưa kiếm ý hết sức sắc bén đã chặn đứng đòn công kích bằng phất trần của Đỗ Lệ Quyên, hơn nữa còn mạnh mẽ đâm thẳng tới trước mặt bà ta.
Đỗ Lệ Quyên nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị đâm trúng bả vai làm rớt xuống một mảng thịt lớn, tệ hơn nữa là khí tức băng giá cực độ đã xâm nhập vào khắp thân thể của bà ta khiến cho bà ta cảm thấy hết sức khó chịu, không thể không lùi sâu về sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.