Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 904: Thực Lực Thật Sự






Đàm Mạc Phàm không hề e dè, mặc dù gã ta luôn cảm thấy Dương Ân rất khó lường, nhưng thân là đệ tử của Tử Tiêu các, gã ta không bao giờ sợ thách thức, tôn chỉ của bọn họ là dùng cương khắc cương.
Gã ta vung tay lên, giáp tay Kim Long mạnh mẽ đánh về phía Dương Ân, đòn công kích phóng ra hư ảnh của một con Kim Long, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Dương Ân bình tĩnh quan sát đòn công kích này, chỉ lãnh đạm nói: "Ta thật không hiểu ngươi lấy sự tự tin đó ở đâu ra".
Vừa dứt lời thì hắn đã tung ra một trảo ngoạm chặt lấy hư ảnh của con Kim Long, Kim Long tránh không được liền bị một trảo này xé làm hai nửa, cùng lúc đó, hắn đã nhanh như chớp phóng tới phía trước Đàm Mạc Phàm rồi hung hăng tát Đàm Mạc Phàm một cái.

Chát!
Đó là một cái tát trời giáng khiến Đàm Mạc Phàm nóng bừng mặt, gã ta vô cùng tức giận, chỉ muốn đánh trả, nhưng khi gã ta vừa định phản kích thì Dương Ân đã nhanh tay tát liên tục lên mặt của gã ta hàng chục cái rồi, khiến cho gã ta không biết phải làm sao.
Người của Tử Tiêu các đều trợn tròn mắt.
Bọn họ biết thực lực của Dương Ân không tầm thường nhưng vẫn hết sức xem nhẹ, bây giờ xem ra thực lực của Dương Ân còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì mà bọn họ tưởng.
"Làm càn, dám đả thương Đàm sư đệ!", Lưu Hoài Tài tức giận quát lên, sau đó gã ta cũng lao tới công kích Dương Ân.
Thanh Câu quyền!
Thứ mà Lưu Hoài Tài đánh ra chính là mộc huyền khí, huyền khí này ngưng tụ thành một đôi câu nhanh như chớp móc về phía trái tim của Dương Ân.
Đây là vương kỹ đỉnh cấp, thực lực của Lưu Hoài Tài lại xếp trên Đàm Mạc Phàm, gã ta chính là vương giả đỉnh cấp hàng thật giá thật, cho dù chỉ sử dụng chín phần công lực thì cũng mạnh hơn so với Đàm Mạc Phàm rất nhiều.
Khi Lưu Hoài Tài vừa ra tay thì Dương Ân đã cảm ứng được, đám đệ tử giới siêu phàm này đều rất mạnh, là những kẻ có cảnh giới vương giả mạnh nhất mà hắn từng đụng độ.
Đáng tiếc, những kẻ này đối với hắn mà nói cũng chẳng tính là siêu cấp cao thủ gì, Dương Ân ném Đàm Mạc Phàm về phía Lưu Hoài Tài, rồi ngay lập tức tung quyền về phía gã ta, sau đó nhân cơ hội dùng chân Phong Thần đá thêm một cước.

Lưu Hoài Tài không phải Đàm Mạc Phàm, gã ta đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đón được Đàm Mạc Phàm thì gã ta đã có thể nhẹ nhàng tránh được công kích của Dương Ân bằng thân pháp hết sức quỷ dị, hơn nữa gã ta còn kịp tung ra một quyền phản kích, tốc độ của đường quyền này rất nhanh, tựa hồ như còn có thể sánh được với một quyền của cảnh giới Thiên Ngư.
Dương Ân đối mặt với sức mạnh của đối thủ thì liên tục lui về phía sau, hắn không muốn tiếp tục dây dưa, ngay khi tìm được một khoảng trống để chạy thoát thì hắn liền nói: "Ta không có ý định làm kẻ thù của các người, đừng ép ta".
"Bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn rồi!", Lưu Hoài Tài đẩy Đàm Mạc Phàm ra phía sau rồi nhanh chóng đuổi theo Dương Ân, song quyền của gã ta điên cuồng đánh tới, từng đạo quyền kình mạnh mẽ khóa chặt xung quanh không cho Dương Ân có cơ hội chạy trốn, nhất định muốn khiến cho hắn bị trọng thương.
Lưu Hoài Tài đã dốc hết toàn lực để công phạt Dương Ân, kỹ thuật chiến đấu của gã ta cũng hết sức thuần thục, đây chính là phong thái thật sự của đệ tử giới siêu phàm.
“Lưu sư huynh thật lợi hại!”, Tử Kỳ nói với vẻ kích động, sau đó ả còn nói: “Mau dẫm nát Dương Ân đi, hắn chỉ là một con cóc ghẻ mà thôi".
Dương Ân bắt đầu nhìn thẳng vào Lưu Hoài Tài, thực lực của đối phương quả thực có thể so sánh với hắn khi hắn còn ở cảnh giới Địa Hải trung cấp, đáng tiếc hiện tại hắn đã ở cảnh giới Địa Hải cao cấp, ngay cả cảnh giới Thiên Ngư hắn cũng có thể thách thức, chẳng lẽ hắn lại sợ Lưu Hoài Tài hay sao? Sau khi bắt được đòn tấn công của Lưu Hoài Tài mà không cần sử dụng đến huyền khí, hắn ngay lập tức tung ra liên hoàn công kích đơn giản mà thô bạo: trực quyền, câu quyền, tiên quyền,...!
Cái mà Dương Ân đang sử dụng chính là quyền cấp binh, nhưng bên trong đó còn có một tầng quyền ý nổi lên, người bên ngoài thoạt nhìn sẽ thấy quyền pháp của hắn rất đơn giản mà hữu hiệu, trong chớp mắt đã có thể hóa giải hết những đòn công kích mãnh liệt của Lưu Hoài Tài.
Lưu Hoài Tài càng lúc càng tức giận, gã ta đã không còn giữ lại chút công lực nào nữa nhưng vẫn không thể làm tổn thương Dương Ân, gã ta bỗng quát lên: "Thanh câu chấn địa!"
Gã ta mở rộng đôi cánh huyền khí rồi phóng lên bầu trời, đôi câu của gã ta từ trên trời giáng xuống như muốn xé nát cả thiên địa.
Đòn công kích này bộc phát ra năng lượng hết sức bá đạo, đã đủ để so sánh với cường giả cảnh giới Thiên Ngư.

Dương Ân không hề né tránh khi đối mặt với đòn công kích này, hắn huy động năng lượng ngưng tụ lại trên cánh tay và tiếp tục tung ra những quyền hết sức đơn giản, quyền ý lặng lẽ nổi lên trên nắm tay của hắn càng lúc càng dày để đối kháng với đòn công kích của Lưu Hoài Tài.
Bang!
Cả Lưu Hoài Tài và Dương Ân đều bị sức mạnh của đối phương làm chấn động lùi lại, nhưng người trước đã lùi lại mười thước, còn người sau chỉ lùi lại vài bước.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được ai mạnh ai yếu.
"Thực lực của đệ tử giới siêu phàm chỉ có vậy thôi sao?", Dương Ân thất vọng lắc đầu nói.
Lưu Hoài Tài đã hoàn toàn tức giận.
“Dương Ân, ngươi dám coi thường ta, vậy để ta cho ngươi xem thực lực thật sự của ta”, Lưu Hoài Tài lạnh lùng nói, khí thế trên người của gã ta đã thay đổi, song quyền lại đánh ra, lần này thì quyền ý đã cuồn cuộn xuất hiện phía trên song quyền, quyền uy nháy mắt bùng nổ.
Thiên kỹ, Thiên Mã quyền!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.