Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 903: Xin Đừng Ép Ta Nữa!






Trước đây, khi Dương Ân và Tử Hàm ở bên nhau, hắn luôn cảm thấy tỳ nữ của Tử Hàm là Tử Kỳ này rất tốt, thậm chí mỗi lần hắn nghĩ cách đẩy ả đi thì đều nhét cho ả một ít bạc để đi mua vài thứ gì đó ăn, coi như là phần thưởng cho ả.
Và cũng vì mối quan hệ với Tử Hàm, hắn không hề coi ả là tôi tớ, điều này liên quan rất nhiều đến gia giáo của Dương gia, cả nhà Dương gia đều giản dị gần gũi, thiện tâm hòa nhã.
Ai mà biết sau hai năm không gặp, Tử Kỳ lại trở thành thế này.
Chẳng lẽ tiểu nha đầu dễ mắc cỡ trước đây đều là giả vờ sao?.
ngôn tình ngược
Nếu thật sự là vậy thì tâm tư của ả cũng thật đáng sợ.
Thật ra, tất cả đều liên quan đến những thứ Tử Kỳ từng trải qua, từ nhỏ xuất thân của ả không được bằng người khác, bị phụ thân bán cho Tử gia làm nô tỳ.

Dù Tử Hàm đối tốt với mình nhưng ả luôn cảm thấy Tử Hàm rất giả dối, những khi đối tốt với ả đều là đóng kịch hết.
Thân phận tôi tớ của ả chưa từng thay đổi, chỉ là quan niệm tôn ti trên dưới đã sớm in sâu trong lòng ả, thế nên ả không dám làm chuyện gì xấu xa với Tử Hàm.
Thế nhưng hôm nay đã khác rồi, vì thân phận của Tử Hàm thay đổi nên ả cũng bay lên hóa thành phượng hoàng, trở thành đệ tử nội môn của Tử Tiêu các, thế lực giới siêu phàm, sức mạnh đột nhiên tăng vọt, thoát khỏi mặc cảm tự ti trong quá khứ, đồng thời trở nên kiêu căng khinh người, đây mới chính là tính cách mà ả đè nén bấy lâu nay.
Hôm nay, ả trở lại giới phàm tục, cũng chính là đến diễu võ giương oai.
Cây roi dài trong tay ả siết lấy cổ Dương Ân như linh xà, từng tia huyền khí màu tím ẩn chứa sức mạnh sát thương cực mạnh, một khi ghìm chặt lấy cổ Dương Ân, e rằng không chết cũng sẽ bị thương, có thể thấy rằng, ả thật sự không hề nể tình xưa nghĩa cũ nào.
Dương Ân đã hết hi vọng với Tử Kỳ rồi.
Vốn dĩ ban đầu khi mới gặp ả, tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, vì hắn nghĩ rằng Tử Hàm đã quay lại nhưng không ngờ lại nghe được tin tức đó.
Hắn đã nén giận rồi, Tử Kỳ còn dám đối xử với hắn như vậy.
Trong mắt hắn, ả không chỉ biến thành một người xa lạ, mà còn biến thành kẻ địch không đội trời chung.
Cây roi dài của Tử Kỳ rơi trên cổ Dương Ân, hắn liền duỗi tay ra, dễ dàng cầm lấy cây roi dài trong tay, không cho ả đạt được mục đích.
“Bây giờ cút đi vẫn còn kịp, ta không muốn lãng phí tâm trí với các người!”, Dương Ân đã đủ phiền não với chuyện của núi Nga Mi rồi, hắn thật sự không muốn gây thêm rắc rối nữa.
Thế nhưng trong mắt Tử Kỳ lại có nghĩa là Dương Ân đang sợ ả.
“Xem ra hai năm nay ngươi tiến bộ không ít, có thể bắt được roi của ta, nhưng ngươi còn kém ta quá xa, thả ra cho ta!”, Tử Kỳ lạnh lùng nói.
Huyền khí rót vào cây roi dài, lôi huyền khí truyền đến tay Dương Ân, hoàn toàn có thể phế bỏ bàn tay của hắn.

Nhưng đáng tiếc, ả lại đánh giá quá cao bản thân, bàn tay của Dương Ân vững như đá, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Hà Chấn nói: “Tử Kỳ, lui xuống đi, ngươi không phải đối thủ của hắn!”
Tử Kỳ không nghe, nghiêm túc nói: “Hắn chỉ là một tên dân đen ở giới phàm tục, dù có chút sức mạnh cũng không thể so sánh với ta được.
Mèo con, hãy phế hắn đi!”
Nói xong, con mèo sấm sét ở dưới ả nhào tới, muốn chụp lấy đầu Dương Ân.
Tốc độ của con mèo sấm sét rất nhanh, hơn nữa móng vuốt của nó rất sắc bén, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Ân, hắn tức giận, hét lớn: “Cút đi!”
Bùm!
Dương Ân ra tay nhanh như chớp, rất ít người có mặt tại đó có thể bắt kịp, một cước đá vào bụng con mèo sấm sét, đánh bay con mèo sấm sét và Tử Kỳ.
Á!
Tử Kỳ kêu lên thảm thiết.
Ả là bậc vương giả cảnh giới Địa Hải nhưng kinh nghiệm thực chiến lại quá kém, hơn nữa một cước này của Dương Ân rất mạnh, dù là đá vào mèo sấm sét trước thì ả cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Khi ả sắp ngã xuống đất, Hà Chấn ra tay, một lực nhẹ nhàng dễ dàng đỡ lấy ả và con mèo sấm sét, để bọn họ không ngã nặng xuống đất.
“Mẹ kiếp, dám đánh sư muội Tử Kỳ bị thương, ta sẽ phế ngươi!”, Đàm Mạc Phàm tức giận quát một tiếng, xông về phía Dương Ân.
Vừa rồi khi gã ta đột nhập vào Dương gia là lập tức bị trận pháp ở đó làm bị thương, phải chữa trị một hồi, đã hồi phục được bảy tám phần, cũng đủ để giáo huấn Dương Ân.
Đàm Mạc Phàm là cao thủ cảnh giới Địa Hải, chỉ còn cách một bước là tới cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, sức chiến đấu của gã ta cực kỳ mạnh mẽ, trong bậc vương giả của giới phàm tục chắc chắn có thể xưng bá, gã ta tự tin có thể xử lý được Dương Ân.
Đàm Mạc Phàm lao tới Dương Ân như một con đại bàng, nhô ra kim trảo vồ lấy đầu đối thủ.

Dương Ân ngẩng đầu nhìn lên, đón đỡ Đàm Mạc Phàm rồi đánh ra một chưởng đơn giản.
Chưởng này không hề có huyền khí, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó rất to lớn, đánh tan kim trảo của Đàm Mạc Phàm trong nháy mắt.
Trên mặt của Đàm Mạc Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, gã ta không lùi bước, mà hóa kim trảo thành nắm đấm, lại định đè Dương Ân xuống.
Dương Ân lại ra tay một lần nữa, hắn vẫn không sử dụng huyền khí, hai quả đấm va chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tai, Đàm Mạc Phàm bị Dương Ân đánh bay.
Đàm Mạc Phàm xoay người giữa không trung, từ nắm đấm truyền đến một cảm giác đau đớn, khiến cho cánh tay gã ta tê dại đến mức khó chịu.
Đám đông nhìn thấy cảnh này đều rất ngạc nhiên, họ biết sức chiến đấu của Đàm Mạc Phàm rất mạnh mẽ, đủ mạnh để xếp trong top đầu đám đệ tử nội môn, vậy mà lại bị một thiếu niên của giới phàm tục ép lui liên tục, đây là điều mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
“Xem ra ta thật sự đánh giá thấp ngươi rồi.
Không ngờ trong giới phàm tục cũng có một nhân vật lợi hại như ngươi.
Dù hôm nay ta bị thương, nhưng ta cũng sẽ giẫm nát ngươi thôi!”.
Để tránh bối rối vì bị đánh trả, Đàm Mạc Phàm không thể không nhắc tới thương thế của mình, nếu như không bị thương, gã ta sẽ không bị Dương Ân ép lui.
Kim Long xoay thân!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.