Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 900: Trận Nào Cũng Phá Được






Tô Nhu Mai có chút khó xử, bà ấy cũng không phải là người không có đầu óc, nghe Quách Hiệp Phi nhắc nhở như vậy thì cũng cảm thấy đám người Tử Kỳ có vấn đề.
Tử Kỳ lại nói: "Tô Nhu Mai, bà nên biết bọn ta đến từ giới siêu phàm.
Nếu như các người không mở kết giới ra và giao kẻ đả thương sư huynh ta ra đây thì Dương gia các người cũng đừng mong tồn tại nữa".
Tử Kỳ đã không còn muốn khách sáo với Tô Nhu Mai nữa, ả đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
"Tử Kỳ, các người rốt cuộc muốn tới đây làm gì? Dương gia ta chưa từng đắc tội với Tử gia cô", Tô Nhu Mai khó hiểu hỏi.

"Chuyện này thì bà cứ hỏi con trai ngoan của mình đi, kẻ như hắn còn không xứng để với tới tiểu thư nhà ta", Tử Kỳ trịch thượng nói.
Tô Nhu Mai cau mày nói: "Vậy thì các người đi đi, con trai ta sẽ không trèo cao với tiểu thư nhà các người".
Tô Nhu Mai rất bảo vệ con trai mình, khi nghe thấy đối phương coi thường con trai mình thì bà ấy cũng không muốn tỏ vẻ khách khí với đối phương nữa.
"Hà chấp sự hãy xử lý đi", Tử Kỳ không muốn nhiều lời với Tô Nhu Mai nữa, ngay lập tức quay sang nói với Hà Chấn.
"Ừm, để ta phá hủy nơi này", Hà Chấn quát lên một tiếng rồi huy động song chưởng, ngưng tụ trên song chưởng hai luồng huyền khí màu lam mãnh liệt như gió lốc, hung hăng đánh về phía Tô Nhu Mai.
Quách Hiệp Phi đã có chuẩn bị, trước khi Hà Chấn ra tay thì y đã bảo vệ Tô Nhu Mai nhanh chóng lui vào trong nhà.
Ngay khi họ rút lui, nguồn năng lượng mà Hà Chấn vừa đánh ra đã bùng nổ dữ dội trước cổng Dương phủ.
Ầm!
Lần này Hà Chấn đã quyết tâm tiêu diệt Dương phủ, công lực bộc phát tới tám phần, hoàn toàn có thể giết chết cường giả Thiên Ngư trung cấp, ông ta cảm thấy công lực này có thể đủ để phá vỡ kết giới bên ngoài Dương phủ.
Không ngờ lần này Hà Chấn lại tính toán sai lầm, sức mạnh mà ông ta đánh ra lại bị dội ngược trở lại, hơn nữa còn đánh tới đám người của Tử Kỳ phía sau lưng, nếu như ông ta né tránh thì những người phía sau nhất định sẽ gặp nạn, cho nên ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chống đỡ và cố đánh bật lại phản lực đó.
Khi ông ta ra sức chống đỡ phản lực, ông ta mới nhận ra rằng phản lực này còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lực mà ông ta đánh ra, chấn lui ông ta ra xa tới tận mấy thước thì ông ta mới có thể hóa giải hết phản lực.

Đám người Tử Kỳ đứng phía sau trợn tròn hai mắt, họ thực sự không hiểu nỗi tại sao một trận pháp phàm tục lại có sức mạnh cường đại như vậy, ngay cả Hà chấp sự cũng không thể làm gì được.
Hà Chấn tức giận đỏ mặt, cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị khiêu khích, lúc ông ta chuẩn bị công kích một lần nữa vào kết giới thì Tử Kỳ đã nói trước: "Hà chấp sự, chi bằng chờ bọn ta tản ra rồi hãy làm tiếp".
“Cô không tin lão phu sao?”, Hà Chấn bất mãn hỏi.
"Không không, ta chỉ cảm thấy kết giới này thật sự có chút kỳ lạ, nếu như muốn phá hủy nó chỉ sợ còn phải tốn thêm ít công phu, ta thấy hay là để cho Lưu sư huynh xem thử đây là loại trận pháp gì, xem huynh ấy có thể phá nó hay không, như vậy không phải tốt hơn sao?", Tử Kỳ đề nghị.
Trong lòng ả cũng rất sợ khi vị chấp sự này dốc hết toàn lực phá trận thì phản lực sẽ quét sạch hết tất cả bọn họ.
Lúc này, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước ra nói: "Hà chấp sự, đây là Phản Kính Phòng Ngự trận có khả năng bắn ngược lực công kích, không thể phá được".
"Vậy ngươi có biện pháp gì không?", Hà Chấn hỏi ngược lại.
Ông ta biết người đệ tử tên Lưu Hoài Tài này chuyên tu trận pháp, khả năng bày trận và phá trận đều không tầm thường, nếu như Lưu Hoài Tài có năng lực phá trận thì ông ta cũng đỡ tốn công sức.
"Loại trận pháp này không dễ phá, cũng may ta có mang theo một số bảo bối, có lẽ cũng có thể hóa giả được", Lưu Hoài Tài tự tin nói.
“Được rồi, ngươi nhanh chóng đi qua phá trận đi, hôm nay ta muốn phá nát tất cả mọi thứ ở đây”, Hà Chấn đáp.

"Hà chấp sự cứ để cho ta", Lưu Hoài Tài tự tin lên tiếng, sau đó lấy ra một thứ rồi bước tới trước cổng Dương phủ.
Thứ trong tay của gã ta là một lá cờ toát lên hào khí cổ xưa.
Lưu Hoài Tài bước đến trước cổng Dương gia, giơ lá cờ trong tay lên rồi truyền năng lượng vào bên trong, sau đó gã ta quát lên một tiếng: "Cờ Tỏa Trận, độn nhãn tỏa!"
Ngay sau đó, gã ta hung hăng cắm lá cờ xuống đất, muốn thông qua lá cờ tìm vị trí của mắt trận, sau đó mới có thể phá được kết giới bao xung quanh Dương phủ.
Tiểu Hắc bên trong Dương phủ vẫn để ý đến mọi thứ đang xảy ra bên ngoài, nó thấy Lưu Hoài Tài làm như vậy thì thầm cười nhạo: "Tiên Hoàng ta đã bày ra Liên Hoàn Kính Sát trận thì há có thể để cho một luyện trận sư nhỏ nhoi như ngươi phá được?"
"Có cờ Tỏa Trận trong tay, trận pháp nào trong thiên hạ cũng có thể bị phá", nguồn năng lượng của Lưu Hoài Tài thoát ra khỏi mặt đất rồi nhảy vào trong Dương phủ, rất tin tưởng có thể phá vỡ trận pháp.
Tử Kỳ, Hà Chấn và những người khác đều đang chờ Lưu Hoài Tài lập công, ánh mắt của họ đều tập trung vào người gã ta.
Đột nhiên, tại vị trí mà Lưu Hoài Tài đang đứng phát nổ, gã ta giống như vừa đứng trên một quả pháo rồi bị nổ tung lên trời vậy.
Á!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.