Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 868: Cường Giả Tập Sát






Tại vương thành Đại Hạ, số cường giả đạt tới cảnh giới Thiên Ngư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai cường giả cảnh giới Thiên Ngư trước đây là Lý công công và Dược Viêm Hải đều đã ngã xuống, trước mắt cũng chỉ còn có Bạch Mi Ưng Hoàng và Ngô Tam Hào, số còn lại đều là cao nhân ẩn dật, nhưng con số tuyệt đối cũng không vượt qua được đầu ngón tay.
Hội đấu giá Bang Võ Hầu bị đám người hóa thú tấn công, lại có thêm một đám người mặc đồ đen xuất hiện vây giết bọn họ, những kẻ này không biết có phải đều là đồng bọn của đám người hóa thú kia hay không, nhưng tất cả đều có chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, đã sử dụng ám khí độc mà còn phái tới cường giả cảnh giới Thiên Ngư.
Cường giả cảnh giới Thiên Ngư này đột nhiên xuất hiện, cũng mặt đồ đen và che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, kẻ đó xuất hiện rất đột ngột, xông thẳng đến chỗ của Dương Ân và Đường Hiểu Hàm trong lúc cả hai đều bị bao phủ trong màn sương độc.
Sức mạnh của kẻ đó vô cùng cường đại, kẻ đó ngưng tụ huyền khí màu lục đánh ra một chưởng kinh thiên động địa, năng lượng bùng nổ điên cuồng oanh tạc về phía Dương Ân và Đường Hiểu Hàm.

Ngô Tam Hào nhận ra thì đã quá muộn, ông ta giận dữ quát lên: "Đám chuột nhắt ở đâu dám ám sát hoàng thượng trước mặt bản vương, đáng chết!"
Ngô Tam Hào phóng lên cao, tung ra đôi cánh huyền khí màu vàng kim tạo nên gió lốc quét thẳng về phía của cường giả giấu mặt kia.
Cường giả giấu mặt phản ứng cực kỳ nhanh, tránh được đòn công kích của Ngô Tam Hào, nhưng thay vì phản công Ngô Tam Hào thì kẻ đó lại tiếp tục công kích Dương Ân và Đường Hiểu Hàm, mục tiêu hết sức rõ ràng.
“Giết!”, Mộng Băng Tuyết tâm ý tương thông với Dương Ân ngay lập tức xuất hiện, cô ta chỉ quát lên một câu ngắn gọn, ngay lập tức một nguồn năng lượng băng giá tột độ đã được phóng thích ra, vây chặt cường giả giấu mặt.
Ngô Tam Hào cảm nhận được nguồn năng lượng băng giá tột độ này thì đành phải lui ra ngoài, ông ta cũng rất sợ bị nguồn năng lượng này chạm vào người, ông ta lẩm bẩm: "Dương Ân có một cô gái hộ pháp đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ không có trở ngại gì".
Đột nhiên, cường giả giấu mặt tách ra làm ba thân ảnh, một thân ảnh nghênh chiến Mộng Băng Tuyết, một thân ảnh nghênh chiến Ngô Tam Hào, và thân ảnh còn lại thì tiếp tục truy kích Dương Ân cùng Đường Hiểu Hàm.
"Thuật phân thân!", Ngô Tam Hào trừng mắt, không dám khinh suất nữa, đối mặt với phân thân của cường giả giấu mặt.
Ngô Tam Hào ban đầu còn nghĩ đây đơn giản chỉ là một phân thân không có đầy đủ sức mạnh, nhưng khi giao chiến thì ông ta mới nhận ra sức mạnh của phân thân này không hề kém cường giả giấu mặt.
"Cút ngay cho ta!", Ngô Tam Hào rất lo lắng cho an nguy của Đường Hiểu Hàm, ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, một đường quyền màu vàng kim được đánh ra như ánh dương chói sáng, uy lực cực kỳ bá đạo.
Sức mạnh của phân thân trước mặt ông ta đã bị đánh nát, nhưng phân thân vẫn tồn tại, liên tục tung chiêu cầm chân Ngô Tam Hào.

Ở phía bên kia, Mộng Băng Tuyết cũng ra tay không chút lưu tình, nguồn năng lượng băng giá đã biến thành một lưỡi kiếm sắc bén chém nát phân thân trước mặt mình.
Chiến lực của cô ta vẫn chưa trở lại thời kỳ đỉnh cao, nhưng bên trong hoàng triều Đại Hạ này cô ta vẫn không có đối thủ.
Hai phân thân của cường giả giấu mặt đã kéo dài cho cường giả giấu mặt rất nhiều thời gian, mục đích là để cho kẻ đó có thể giết chết Đường Hiểu Hàm.
Kế hoạch lần này đã được chuẩn bị hết sức chu đáo, chắc chắn có thể thành công, chẳng sợ Đường Hiểu Hàm có Dương Ân che chở, cường giả giấu mặt vẫn tin chắc rằng bản thân có thể giết chết được nàng ta.
Nhưng thực tế không dễ dàng đến như vậy.
Tuy màn khói độc này là thứ nguy hiểm chí mạng đối với người bình thường, cho dù là cường giả cảnh giới Địa Hải cũng sẽ bị khói độc ảnh hưởng, nhưng Dương Ân không phải là cường giả cảnh giới Địa Hải bình thường, thân thể của hắn từ lâu đã vạn độc bất xâm.
Hắn đã bảo vệ Đường Hiểu Hàm tránh khỏi màn khói độc vào lúc nó đang lan rộng, lực cảm ứng của hắn đã được kích hoạt đến mức tối đa.
Khi đòn công kích của cường giả giấu mặt vừa đánh tới, hắn đã kịp thời dùng tới chân Phong Thần để né tránh.
Cường giả giấu mặt đã dồn Dương Ân và Đường Hiểu Hàm vào cùng một chỗ, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ dễ dàng chạy thoát, kẻ đó tung hết toàn lực khiến cho mặt đất xung quanh hai người bị cày nát, đất đá văng tung tóe.

Lúc này Dương Ân bị đả thương liên tục ở phía sau lưng, hắn phun máu giàn giụa khiến cho Đường Hiểu Hàm hoảng sợ hét lên: "Dương Ân, huynh không sao chứ?"
Cho dù nàng ta ghét Dương Ân hờ hững với mình nhưng không có nghĩa là nàng ta thật sự chán ghét Dương Ân, Đường Hiểu Hàm chỉ muốn chứng minh cho hắn thấy nàng ta chẳng sợ không có hắn bên cạnh, cho dù không có hắn thì nàng ta vẫn có thể ngồi vững trên ngai vàng, hơn nữa một ngày nào đó nàng ta còn có thể nắm được trong tay vận mệnh của toàn thiên hạ.
Dương Ân không đáp lời Đường Hiểu Hàm, hắn kích hoạt đôi cánh Băng Nhẫn, trong nháy mắt đã phóng lên cao.
Hắn để Mộng Băng Tuyết ra tay, hắn tin chắc rằng Mộng Băng Tuyết có thể tiêu diệt kẻ đó.
Đáng tiếc, lần này hắn đã tính toán sai lầm, đối phương sử dụng thuật phân thân khiến cho tốc độ của Mộng Băng Tuyết và Ngô Tam Hào bị chậm lại, chừa ra thời gian để giết chết hắn cùng Đường Hiểu Hàm.
“Muốn giết chết bọn ta, nào có dễ dàng như vậy!", Dương Ân quát lên, thúc giục sức mạnh trong người cực nhanh, trong lúc né tránh công kích của đối phương thì hắn cũng đồng thời kích hoạt Mắt Hồn của chính mình, nhất định phải giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Khi hắn tu luyện "Ngự Hồn Tâm Kinh", hắn đã có thể vận dụng thuần thục năng lực của Mắt Hồn, hơn nữa còn lĩnh ngộ ra năng lực chân chính của Mắt Hồn chính là phá hủy linh hồn của kẻ khác, cho dù đối thủ có mạnh mẽ cỡ nào thì hắn cũng có thể câu hồn đoạt phách, tạo nên phiền toái chết người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.