Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 829: Dược Vương Các Ủng Hộ Nhị Hoàng Tử






Trong điện Kim Loan.
Văn võ bá quan đã tập trung đông đủ.
Theo thông lệ trước nay, quan văn đứng bên trái và quan võ đứng bên phải nghiêm túc lắng nghe thánh ngôn của hoàng thượng và kiến nghị của các quan viên khác, sau đó thảo luận về quốc sự.
Vậy mà hôm nay văn võ bá quan đang đứng ở đây cãi nhau ầm ĩ giống như một cái chợ, lấy đâu ra uy nghiêm chốn quan trường của một triều đình đang nghị sự nữa.
"Đại hoàng tử Đường Khánh Canh trưởng thành đã lâu, lại là trưởng tử, sớm nên được sắc phong làm thái tử, đại hoàng tử trở thành tân hoàng chính là chuyện thuận theo thiên mệnh, các ngươi vì sao không nghe theo thánh ý, không noi theo tiền nhân, muốn phế trưởng lập ấu, chẳng phải là quá hoang đường hay sao?", có lão đại thần lớn tiếng quát.

Vị đại thần này đã tới cái tuổi thất thập cổ lai hy, râu tóc bạc trắng, gương mặt nhăn nheo sần sùi như vỏ cây, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, ông ta chính là Hoa lão thái sư, người đã rút khỏi công việc triều chính từ lâu.
Hoa lão thái sư đã làm đại thần hai triều đại, xa rời việc triều chính cũng đã ngót nghét mười năm, nhưng tiếng nói của ông ta vẫn rất có giá trị trong triều đình.
"Lão thái sư nói lời ấy sai rồi, nếu như hoàng thượng lập đại hoàng tử làm thái tử thì bọn ta tất nhiên sẽ toàn lực phò trợ đại hoàng tử đăng cơ, nhưng hoàng thượng chưa từng phong đại hoàng tử làm thái tử.
Hoàng thượng chính là vì băn khoăn chuyện đại hoàng tử chưa đủ chính chắn để gánh vác trọng trách cho nên mới kéo dài chuyện lập thái tử cho tới hiện tại", có đại thần đáp lại lời của Hoa lão thái sư, tiếp theo người đó còn giơ ra một cuộn thánh chỉ, nói: "Đây chính là thánh chỉ di chúc của hoàng thượng, ngài đã sớm muốn lập nhị hoàng tử điện hạ làm thái tử, nhưng không ngờ đến ngày hôm nay phải băng hà cho nên mới chưa kịp công bố việc này, mọi người nhìn kỹ xem, long ấn này còn có thể giả hay sao?"
Người này là hộ bộ thượng thư Thượng Lễ Hữu, khoảng 45 tuổi, là người trẻ nhất trong lục bộ.
"Thượng đại nhân, ai chẳng biết ngươi cùng nhị hoàng tử có quan hệ huyết thống, ngươi mạo muội lấy ra một thánh chỉ mà bọn ta không biết thực hư thế nào, ngươi thực sự cảm thấy bọn ta dễ bị lừa như vậy sao?", có người lập tức chất vấn.
"Ta cảm thấy ngũ hoàng tử điện hạ rất ưu tú, đã có tư cách gia nhập núi Nga Mi rồi.
Đợi sau khi ngũ hoàng tử điện hạ tu hành trở về, ngai vàng truyền lại cho ngài ấy là đúng nhất".
"Ta ủng hộ đại hoàng tử, danh chính ngôn thuận".
"Ta ủng hộ nhị hoàng tử, thánh chỉ của hoàng thượng không phải là giả".
...!
Trong mấy ngày qua, văn võ bá quan đều không nghĩ tới việc lo tang lễ cho cho hoàng thượng, bọn họ đều đang bận tranh luận xem ai sẽ tiếp quản ngai vàng, căng thẳng tới mức suýt chút nữa đã xảy ra quyết chiến.

Trong số các quan viên, những người có tiếng nói nhất ngoài lão thái sư thì còn có mấy người Tống tướng, Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia.
Tống tướng là thừa tướng, là đại thần đắc lực nhất của hoàng thượng, trong số các quan văn có hơn phân nữa đều là môn sinh của ông ta.
Ngô Tam Hào thì không cần phải nói, ông ta đã mang theo mười vạn hùng sư vây thành, chỉ cần hô lên một tiếng là có thể san bằng vương thành, cũng may ông ta chưa từng lên tiếng, hơn nữa còn đang bị Kiều Tam Gia gắt gao trừng mắt nhìn, cho nên cũng không phát biểu ý kiến gì.
Kiều Tam Gia thì nghiêng về đại hoàng tử điện hạ hơn, vị hoàng tử này có tấm lòng nhân hậu, chỉ đáng tiếc là cổ tay có chút khiếm khuyết, lại quá mức thành thật, ngồi trên hoàng vị sợ khó có thể áp chế được quần thần.
Nhị hoàng tử nhân phẩm không tốt, tam hoàng tử và tứ hoàng tử đã bị phản tặc giết chết, ngũ hoàng tử may mắn tránh được một kiếp, nhưng tuổi tác còn quá trẻ, hơn nữa phía sau lưng cũng không có ai nâng đỡ.
Hiện tại tranh chấp giữa hai phe đại hoàng tử và nhị hoàng tử là diễn ra gay gắt nhất, số người ủng hộ cũng nhiều nhất, cả đám người chỉ đợi mấy đại thần đầu não lên tiếng thì sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
“Mọi người đừng ồn ào, hãy lắng nghe ý kiến của mấy người Tống tướng và Ngô vương gia đi”, có quan viên khác lên tiếng.
Cuối cùng cũng đã đi vào điểm chính, hoàng tử nào được mấy đại thần này ủng hộ thì chắc chắn sẽ có cơ hội lớn hơn để ngồi lên ngai vàng.
Ngô Tam Hào nói trước: "Vị hoàng tử nào ngồi lên ngai vàng bản vương đều không có ý kiến, chỉ cần có huyết thống Đường gia là được".
Lời này của ông ta đã thể hiện quan điểm trung lập rõ ràng, ông ta sẽ không ủng hộ bất kỳ một vị hoàng tử nào.
"Hừm, lão phu cho rằng đại hoàng tử là thích hợp nhất, đại hoàng tử là trưởng tử, theo lý cũng nên trở thành tân hoàng, cái gọi là di chúc của hoàng thượng kia lão phu vốn chưa từng thấy qua, không đủ uy tín", Kiều Tam Gia bất mãn hừ lạnh một tiếng, ông ta cũng rất hy vọng Ngô Tam Hào sẽ ủng hộ đại hoàng tử.

"Kiều thái phó, lời ấy sai rồi, ngài chưa thấy qua cũng không có nghĩa là nó không tồn tại, đây là thánh chỉ, chúng ta không thể bác bỏ", Thượng Lễ Hữu ngang ngạnh đáp lại.
Kiều Tam Gia là thầy của hoàng thượng, thân phận rất được kính trọng, đáng tiếc không có thực quyền trong tay, bây giờ hoàng thượng không còn nữa, Thượng Lễ Hữu cũng sẽ không sợ ông ta nữa.
"Thượng đại nhân, phẩm hạnh của nhị hoàng tử so với đại hoàng tử tốt xấu như thế nào thì tất cả mọi người đều có thể rõ ràng, huống chi ngươi còn là cậu ruột của nhị hoàng tử, ngươi ủng hộ nhị hoàng tử là điều đương nhiên, nhưng lão phu tuyệt đối sẽ không đồng ý", Kiều tam gia vuốt râu nói.
“Kiều thái phó, các đại thần chúng ta nên làm theo quyết định của hoàng thượng, ta cũng ủng hộ nhị hoàng tử”, Tống Lý Duệ nhẹ giọng nói.
Sau khi ông ta lên tiếng, nhiều quan viên đã bắt đầu đồng ý với ông ta, đủ thấy thực lực của ông ta mạnh đến nhường nào.
Sau khi phe quan võ thiếu vắng thượng tướng La Công Minh thì tiếng nói của bọn họ cũng trở nên yếu ớt hơn.
Hơn nữa, trong triều trước giờ có rất nhiều chuyện chỉ có quan văn định đoạt.
Tào Kiến Đạt do dự một chút rồi mới nói: "Chúng ta có nên nghe ý kiến của hoàng hậu nương nương một chút không?"
Ông ta vừa dứt lời thì đã có người nói: "Ta cảm thấy không cần thiết, Dược Vương các bọn ta cũng ủng hộ nhị hoàng tử điện hạ"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.