Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 827: Kiều Tam Gia Chất Vấn Ngô Tam Hào






Phúc An Vương biến đổi thì đã làm sao?
Trước mặt Dương Ân ông ta vẫn không thể chống lại, đã bị trúng một quyền của Dương Ân.
Man Tượng quyền vô cùng bá đạo, hắn còn thúc giục thiên phú chiến huyết, thúc giục quyền ý, mỗi một quyền đánh ra đều giống như chân voi đang giày xéo kẻ thù, uy lực nghiền nát không thể nào ngăn cản được.
Quyền của Dương Ân liên tục va chạm với quyền của Phúc An Vương, cánh tay của Phúc An Vương bị đánh tới mức gãy từng đoạn gấp lại, máu tươi văng ra tung tóe, cả thân thể của ông ta đều bị Dương Ân liên tục tàn phá, thân thể quái vật của Phúc An Vương lúc này chẳng qua cũng chỉ là một tấm thân to lớn vô dụng mà thôi.
Phúc An Vương trong thời gian ngắn gia tăng chiến lực, trước khi biến thân thì sức lực đã vượt quá giới hạn cuối cùng rồi, bây giờ ông ta chỉ còn cách giãy chết mà thôi.
Đường Hiểu Hàm nhìn thấy Dương Ân đại phát thần uy, cảm thấy Dương Ân thật quá uy mãnh khí phách, trong lòng liền nảy sinh những cảm xúc rất mãnh liệt.
"Muốn bảo vệ được người thân của mình và người mình yêu thì bản thân phải có sức mạnh tuyệt đối.

Không có sức mạnh thì có làm gì cũng vô ích.
Đường Hiểu Hàm ta nhất định cũng sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ!", Đường Hiểu Hàm thầm thề trong lòng, nàng ta không bao giờ muốn nhìn thấy người thân chết trước mặt của mình một lần nữa, chỉ một lần là đủ.
"Để ta tiễn ông lên đường!", Dương Ân gầm lên, thân thể bộc phát sức mạnh cuồng nộ, thi triển bước Phong Thần đá về phía đầu của Phúc An Vương.
Bang!
Đầu của Phúc An Vương bị đá vỡ nát, cả thân thể của ông ta bắn ra xa như một viên đạn đại bác.
Người của Phúc An Vương nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ, còn người của cựu hoàng thượng thì kinh hô.
"Giết hay lắm, giết hay lắm, tên phản tặc này đáng ra phải bị giết từ lâu rồi".
"Phúc An Vương đã bị tiêu diệt, các ngươi còn không mau khoanh tay chịu trói!"
"Phúc An Vương đã chết, những kẻ khác cũng phải chôn chung, không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát".
...!
Những người theo phe cựu hoàng thượng đỏ mắt phẫn nộ, quân phản loạn đại bại phải rút lui, không còn lòng dạ nào chiến đấu tiếp nữa, thắng bại đã quá rõ ràng.
“Phản tặc Phúc An Vương ở đâu? Tống tướng ta mang năm trăm gia tướng đến hộ giá!”, Tống Lý Duệ không biết từ đâu đem quân đuổi tới quát lớn.
Trong cục diện hỗn loạn, không ai có thể quan tâm đến việc Tống Lý Duệ đến sớm hay muộn, chỉ nghĩ rằng ông ta cũng một lòng giết địch.

Sau khi Tống Lý Duệ mang theo gia tướng đánh ra ngoài, mặt khác cũng có thêm một số binh mã đang truy giết tàn binh của phản tặc, tình thế của ông ta lúc này đã trở nên vô cùng quang minh chính đại.
Những tên vương giả phản tặc đều tức tốc chạy trốn, không kẻ nào muốn ở lại chịu chết.
Dương Ân giết xong Phúc An Vương thì tạm thời ngừng lại.
Hắn quan sát bốn phía và lờ mờ nhận ra một số điều.
Đám vương giả chạy trốn đều chạy về phía của Tống Lý Duệ, trông Tống Lý Duệ giống như đang đối đầu với bọn chúng, nhưng thực tế thì không có kẻ thù nào bị đánh chặn ở chỗ của ông ta.
“Quả nhiên có quỷ”, Dương Ân khẽ thở dài trong lòng.
Dương Ân đưa Đường Hiểu Hàm đến bên xác của cựu hoàng thượng rồi nói với nàng ta: "Xin công chúa cố nén đau thương".
Đường Hiểu Hàm quỳ trước xác của cựu hoàng thượng mà khóc không ngừng, cuối cùng không chịu được phải ngất đi.
Dương Ân khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bế nàng ta lên, mang nàng ta về viện của mình nghỉ ngơi, cục diện bên ngoài đã có người giải quyết.
...!
Bên ngoài thành, Ngô Tam Hào đã mang mười vạn binh mã vây thành, động tĩnh lớn đến mức không ai không biết.
Có một ông già đi ra ngoài thành một mình để nói chuyện với Ngô Tam Hào.
Ông già đi về phía thiên quân vạn mã, rất có khí thế của một anh hùng trấn giữ biên quan, trên thực tế thì ông ta chỉ là một lão thư sinh tay trói gà không chặt mà thôi.

"Ngô Tam Hào!"
"Kiều Tam Gia!"
Ba mươi năm trước, Tam Hào và Tam Gia là phụ tá đắc lực của hoàng thượng, một người trở thành vương gia khác họ, người còn lại trở thành hầu tước nhất đẳng, địa vị cao nhất ở triều đình Đại Hạ.
Bọn họ là những người bạn tri kỉ, một văn một võ, có sứ mệnh chống đỡ Đại Hạ.
Đêm nay, một người mang theo mười vạn hùng sư vây thành, một người ngạo nghễ đứng trước cổng thành chắn gió che mưa.
“Ngươi đã quên lời thề với hoàng thượng rồi sao?”, Kiều Tam Gia nhìn Ngô Tam Hào đang ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng chất vấn, một thân chính khí, không chút e sợ mười vạn hùng sư trước mặt, dù mười vạn hùng sư này có thể dẫm chết ông ta ngay tức khắc.
"Lão Kiều, ngươi biết rõ ta nhất, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội Đại Hạ, chuyện này ngươi có thể yên tâm", Ngô Tam Hào nói với Kiều Tam Gia, dừng một chút ông ta lại nói: "Ta cũng không muốn Đại Hạ đổi chủ, chỉ cần là họ Đường lên ngôi, bản vương sẽ toàn lực hỗ trợ".
"Ha ha, ngươi không thấy chuyện này quá nực cười sao? Cấm vệ quân bất quá chỉ có năm vạn quân, mười vạn hùng sư của ngươi đủ sức san bằng vương thành, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ lên ba sao?", Kiều Tam Gia cười lạnh nói: "Ngô Tam Hào, cựu hoàng thượng đối với ngươi không bạc, hoàng thượng hiện tại cũng là một quân vương nhân từ, sao ngươi lại muốn làm ra chuyện đáng căm giận như vậy? Ta khuyên ngươi vẫn nên khoanh tay chịu trói đi".
Kiều Tam Gia không hổ là Kiều Tam Gia, một người có thể chống chọi với khí thế của mười vạn hùng sư, còn dám khuyên bảo chủ soái khoanh tay chịu trói, tất cả cũng chỉ bởi vì tấm lòng trung quân ái quốc của ông ta mà thôi.
"Làm càn, dám nói chuyện với vương gia như thế, ta sẽ giết ngươi!”, có mãnh tướng bên cạnh Ngô Tam Hào quát lớn.
Ngô Tam Hào xua tay nói: "Đây là chuyện giữa huynh đệ bọn ta, các ngươi đừng xen vào", sau đó, ông ta lại nói với Kiều Tam Gia: "Lão Kiều, ngươi có đứng đây nói thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật, chúng ta đều đã không thể thay đổi mọi chuyện được nữa, ta xuất hiện ở đây cũng không thẹn với lòng...!bây giờ dù có nói gì cũng đã quá muộn"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.