Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 805: Cướp Đoạt Mắt Hồn






Dương Ân đã sẵn sàng với một tinh thần bất khuất, đây cũng là điều quan trọng để hắn có thể vượt qua những ngày tháng khổ cực nhất trong ngục khi ấy, sau đó lại trải qua rất nhiều trắc trở mới đi được đến được bước này.
Trước mắt, lúc phải đối phó với lưỡi đao cuồng nộ chém trí mạng của Dược Viêm Hải, hắn vẫn có kế để xoay chuyển nhưng hắn vẫn không muốn sử dụng nó.
Hắn muốn tranh thủ giờ phút này đột phá cực hạn cuối cùng.
Trong khoảnh khắc hắn thét gào lên, cơ thể hắn đứng bật dậy, Thái Thượng Cửu Huyền quyết được thúc giục tới cực hạn, tấn Long Quy trấn thủy lại phát huy hiệu quả kỳ diệu, nó hút hết thủy lực ở dưới đất lên, trong huyết mạch ẩn chứa tinh huyết rùa và giao long sôi trào.
Sau lưng hắn hiện lên hình của rùa và giao long, hai cánh tay bắt đầu vung vẫy, sức mạnh trong cơ thể hắn ép phun trào hết ra ngoài, sức lực dồi dào giống như muốn phá mở trời đất này, ngay lập tức đâm về phía đao hỏa diễm của Dược Viêm Hải.
Ầm ầm! Uỳnh uỳnh!
Lại là âm thanh của một trận va chạm kịch liệt, trận pháp ở bốn phía đều xuất hiện trạng thái nứt nẻ, đủ thấy được sức chiến đấu này dữ dội đáng sợ đến nhường nào.

Những người đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này đều chấn động, đây là lần đầu tiên họ thấy được một trận chiến kịch liệt như thế, điều này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Cho dù Dương Ân chết trong trận này thì hắn vẫn đáng được kính trọng, trong lòng bọn họ lại không khỏi tiếc thương cho một thiếu niên anh hùng chết sớm.
Dược Viêm Hải đã không giữ lại thứ gì, sức mạnh của cao thủ cảnh giới Thiên Ngư rất đáng sợ, ông ta lập tức chém nát vụn ảo ảnh rùa và giao long ngay tại chỗ, rất nhiều đao thế điên cuồng chém vào các vị trí của Dương Ân.
Trong chớp mắt, khi những đao mang này chém xuống, cuối cùng Dương Ân cũng chạm tới tầng tám mươi mốt của thủy triều, hình thành một mắt biển.
Huyền Khí Hóa Hải, Hải Tịch Bích Ba, Địa Hải Sinh Nhãn, Hải Thượng Thăng Nguyệt là bốn giai đoạn khác nhau của cảnh giới Địa Hải, sau khi ngưng tụ thành một Mắt biển thì cũng đồng nghĩa với việc Dương Ân bước vào cảnh giới Địa Hải cao cấp.
Trong hoàn cảnh hung hiểm như vậy mà hắn lại ép ra sự đột phá cực hạn, đây tuyệt đối là hành vi cực kỳ mạo hiểm.
Nhưng mà nếu không đột phá ở trong hoàn cảnh này, nếu Dương Ân muốn hoàn thành tám mươi mốt tầng thủy triều, đó chắc chắn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cho dù là ai đột phá cảnh giới thì cũng đều cần phải hấp thu sức mạnh cực lớn, bổ sung vào những chỗ cần của cảnh giới, rất nhiều người người sẽ chọn cách bế quan đột phá ở nơi huyền khí trời đất nồng nàn.
Dưới tình hình như vậy, làm sao Dương Ân còn có thời gian hấp thu sức mạnh một cách đầy đủ, nghĩ cách tự cứu bản thân trước đã là tốt lắm rồi.
Khi Dương Ân ngưng tụ thành mắt Địa Hải, dường như Mắt hồn trong Thần đình cũng sinh ra cảm ứng, sức mạnh Mắt hồn và sức mạnh đan điền trung tâm cùng kết hợp lại với nhau, thân thể của hắn giống như được chuyển tiếp một loại sức mạnh nối tiếp, đan điền trung tâm phun trào ra một dòng sức mạnh thuần túy mờ ảo.
Dòng sức mạnh này là sức mạnh nguyên thủy đã có sẵn trong chính đan điền trung tâm, Dương Ân cũng hấp thu được một dòng sức mạnh cùng bản chất ở thang trời, dựa theo cách nói của Tiểu Hắc, đây là một dòng “tiên khí”.
Sau khi tiên khí này được nhịp cầu của hai mắt tiếp dẫn toàn bộ rồi dần mở ra, hai loại huyền tinh khí là huyền tinh khí tiên thai, huyền tinh khí huyền sương tuyền trong số đó đã sớm bị Dương Ân luyện hóa, tiến thêm một bước dung hợp với nhau, hoàn toàn dung nhập vào bên trong dòng tiên khí kia, bổ sung sức mạnh tiên khí.

Sức mạnh còn bỏ trống trong đan điền trung tâm bung tràn ngay tại chỗ, mắt Địa Hải từ từ phát sáng rực rỡ, Mắt hồn lập lòe khí thế kinh người.
Mắt hồn đã mở ra!
Ấn đường Dương Ân nứt ra, Mắt hồn xuất hiện, một tia hồn quang bắn vụt ra ngoài.
Nó xuyên thấu qua sức mạnh đao mang, trực tiếp chiếu thẳng vào ấn đường Dược Viêm Hải, cũng xuyên thấu rồi xâm nhập vào trong thần đình của ông ta.
Mắt hồn và thân thể của Dược Viêm Hải bỗng có một loại cảm giác chia lìa, thân thể ông ta nháy mắt cứng đờ ra.
Mắt hồn cướp đoạt!
Đây thuộc về thiên phú thần thông của Mắt hồn, có vẻ hơi khác với người thường.
Giảm bớt đi uy lực đao mang do Dược Viêm Hải khống chế, áp lực của Dương Ân đã giảm mạnh.
Hắn thừa dịp đột phá cửa ải này, trong tay đã có nhiều kiếm Xích Tinh hơn, hắn vận đủ kình lực tiếp tục sử dụng ra kiếm thức vô danh, lấy nó ra ngăn cản một đợt tấn công.
Lưỡi đao rét lạnh, kiếm thế chạm nhau, dưới màn đao quang kiếm ảnh đan xen, rất nhiều năng lượng không ngừng nổ văng tung tóe khắp nơi.
Đá vụn dưới sân biến thành bột mịn, trận pháp lại bị xé rách khiến cho người giữ trận trong hoàng cung không thể không gia cố sự vận hành của lực lượng trận pháp, tránh cho lực tàn phá khuếch tán rộng ra.
Cuối cùng thế kiếm ý cũng đột phá được những đao mang đã không thể nào tiếp tục nữa, kiếm lực tiếp tục đâm tới, Dương Ân thuận theo như kinh hồng, xông từ dưới đất lên, thét lên một tiếng: “Lão thất phu dám khinh ta, phải chết!”
Dương Ân rất ít khi tức giận như thế, chỉ có lúc nào cực kỳ thống hận kẻ địch thì hắn mới biến thành như vậy.
Dược Viêm Hải thân là cường giả cảnh giới Thiên Ngư mà lại vô liêm sỉ đánh lén hắn, chuẩn bị diệt trừ hắn, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần không đội trời chung, thế thì làm sao ông ta có thể nhân từ nương tay được, chắc chắn trận chiến đấu này phải có người chết kẻ sống mới có thể kết thúc.

Dương Ân thúc giục Mắt hồn, tước đoạt linh hồn của Dược Viêm Hải.
Linh hồn và thân thể của ông ta tạm thời tách ra, cơ thể đã mất khống chế, linh hồn rơi vào trạng thái hốt hoảng.
Ông ta kinh ngạc thốt lên: “Sao linh hồn và thân thể ta lại bị tách ra thế này?”
Sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Ngư, linh hồn đã ngưng tụ thành trở nên rất thực, khác với linh hồn của người bình thường, vậy nên Dược Viêm Hải mới có thể duy trì được cảm ứng linh hồn.
Cùng lúc đó, ông ta trơ mắt nhìn kiếm trong tay Dương Ân chém phập đứt đầu ông ta ngay tại chỗ.
“Đừng mà!”, Dược Viêm Hải thét lên tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan.
Chỉ tiếc rằng cho dù ông ta có kêu gào ra sao thì kết quả cũng không thay đổi được, đầu và thân thể ông ta đã bị chia tách hai nơi.
Không có một ai nhìn thấy được linh hồn của ông ta.
Trong khoảnh khắc thân thể bị chém giết, đoạn tuyệt đường sống, ông ta đã là một người chết, linh hồn của ông ta nhanh chóng suy tàn đi.
Ông ta không chút nghĩ ngợi lập tức trốn đi thật nhanh, giữ lại một tia linh hồn có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Nếu như linh hồn bị tiêu diệt hoàn toàn, ông ta thật sự sẽ phải biến mất trong trời đất này, ngay cả khả năng luân hồi chuyển thế cũng không còn nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.