Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 802: Đè Ép Không Được






Đây là kỹ thuật chiến đấu cấp Vương mà chỉ Dược Viêm Hải mới có, là chưởng pháp nổi tiếng của ông ta, đánh ra chưởng như tạo ra biển lửa, dùng lửa để thiêu rụi kẻ thù.
Dược Viêm Hải sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Ngư, uy lực của Diễm Hải chưởng càng đáng sợ hơn, một chưởng có thể đánh ra sóng lửa cuồn cuộn, trong bán kính một dặm đều bị ngọn lửa này bao trùm.
Theo lẽ thường, vương giả cảnh giới Địa Hải bị cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Ngư ghìm chặt thế này thì sẽ không có cách nào sống sót, thế nhưng Dương Ân không hổ là Thiên Kiêu tuyệt thế thức tỉnh thiên phú thông đạo, đóa hoa Thần đình của hắn phản ứng nhanh chóng, tầm nhìn, thính lực của hắn không hề bình thường, trước khi một chưởng này đến chỗ hắn, hắn đã phản ứng được rồi, quyền thế liền biến thành Man Long quyền hung mãnh nhất.
Man Long xuất thế, đất trời như nổ tung, sức mạnh của chưởng này chắc chắn là đòn tấn công mạnh mẽ nhất trong các Man quyền.
Lần này Dương Ân không chỉ thúc đẩy quyền ý của mình, mà còn đồng thời kích hoạt chiến huyết của mình, có thể nói là huy động toàn bộ hỏa lực.
So với lúc chiến đấu với Hoàn Tuấn Bác thì sức mạnh hiện tại còn mạnh mẽ hơn, năng lượng trong đan điền đang cuộn trào mãnh liệt, số lần thủy triều chồng lên nhau trong nháy mắt lên tới bảy mươi tầng, cách tám mươi mốt tầng không còn xa lắm.

Chiến đấu luôn là cách tốt nhất để nâng cao cảnh giới của chính mình
Dương Ân không chiến đấu hết mình khá lâu, thế nên bây giờ là một cơ hội tốt.
Khi Dương Ân tung ra đòn tấn công này, hắn hóa thành một con Man Long, năng lượng đáng sợ điên cuồng tăng vọt, quyền kình đối đầu với Diễm Hải chưởng hết quyền này tới quyền khác.
Trong khi Dương Ân sử dụng Man Long quyền, hắn đã có được quyền ý trong Man Long quyền, thế nên cảnh giới quyền ý của hắn cũng được nâng cao, hơn xa sức mạnh bộc phát khi chiến đấu với Hoàn Tuấn Bác.
Man Long xông vào biển lửa!
Những tiếng nổ liên tục vang lên, mặt đất quanh bọn họ không ngừng nứt ra, nhiều đá vụn văng ra liên tục, sức phá hoại kinh người.
Trận pháp cấp Thiên trong hoàng cung không ngừng vận hành như có được Long khí đại vận tiếp sức thì mới bảo vệ được cả hoàng cung, nếu không, chỉ với sức phá hoại khủng khiếp như vậy, hoàng cung sẽ bị phá hủy.
Dược Viêm Hải ngạc nhiên.
Dù Diễm Hải chưởng của ông ta không thể đè ép Dương Ân, dù ông ta đang chiếm thế thượng phong, nhưng ưu thế đã không còn nhiều nữa, Dương Ân đã chịu được hoàn toàn đòn công kích của ông ta, kết quả này khiến ông ta khó có thể chấp nhận được.
“Không thể nào, ta là cảnh giới Thiên Ngư, sao có thể bị một tên vương giả bé nhỏ ngăn chặn được”.
Dược Viêm Hải âm thầm nghĩ, liền hét lớn: “Ta sẽ cho ngươi thấy thế là uy lực thật sự của cảnh giới Thiên Ngư”.
Cảnh giới Thiên Ngư, là cá được ngưng tụ trong biển, nếu cá sống thì chứng tỏ sức mạnh võ thể cũng đang sống, có năng lực mà vương giả không có, có thể điều khiển sức mạnh của trời đất để tăng sức chiến đấu.

Cảnh giới Thiên Ngư sơ cấp có thể vận dụng huyền khí trong vòng hai dặm, cảnh giới Thiên Ngư trung cấp có thể vận dụng huyền khí trong vòng bốn dặm, cứ như vậy, các cấp độ tiếp theo cũng tăng lên.
Vương giả có thể vận dụng sức mạnh của mình, nhưng cảnh giới Thiên Ngư có thể thôi thúc sức mạnh bên ngoài để tăng sức mạnh chiến đấu, đây chính là sự khác biệt giữa hai người.
Dược Viêm Hải bắt đầu phát huy sức chiến đấu của cảnh giới Thiên Ngư, năng lực trong vòng một dặm nhanh chóng bị ông ta huy động, ngưng tụ thành sức mạnh của chính mình, lại một lần nữa xuất thủ với Dương Ân.
Hỏa Hải Chưng Hà!
Dược Viêm Hải không cho Dương Ân cơ hội này, đã sử dụng tám phần sức chiến đấu, ông ta muốn tiêu diệt hoàn toàn Dương Ân.
Ngọn lửa cuồng bạo xông về phía Dương Ân từ bốn phương tám hướng, những sức mạnh này đủ để đốt cháy những thứ trong vòng một dặm thành tro bụi.
Dương Ân cảm nhận được cơ thể của mình bị sức mạnh khống chế, sức mạnh vận hành cũng bị áp chế, hết thứ này đến thứ khác, hắn bị lâm vào cảnh khốn cùng, sắp bị ngọn lửa hung hãn đốt thành tro bụi.
Dương Ân bị chưởng lực này đánh đến thổ huyết, rất nhiều hỏa lực đang thiêu đốt cơ thể hắn, đây chính là bản chất thực sự của ngọn lửa, cũng chỉ có cảnh giới Thiên Ngư mới có thể ngưng tụ được, cũng không phải là lửa ảo.
A!
Dương Ân hét lên một tiếng, những người ở phía xa nghe thấy đều cảm thấy rùng mình, cho rằng lần này Dương Ân nhất định phải chết rồi.
“Sư tôn mau tới cứu đại thiếu gia đi!”, Dương Khả Nhân hét lớn về phía bầu trời.
Đáng tiếc rằng, hai người Sư Văn Mị và Kỷ Lan Du đang chiến đấu ở nơi khác, không hề nghe thấy giọng nói của cô ấy.

“Ha ha, những kẻ dưới cấp cảnh giới Thiên Ngư đều là phàm phu tục tử mà thôi!”, Dược Viêm Hải kiêu ngạo về sức mạnh mà mình có được, không nhịn được mà cười một cách điên cuồng.
Đúng lúc đó, một ánh lửa màu xanh xuất hiện, đốt cháy ngọn lửa màu đỏ như gặp phải khắc tinh, hỏa lực nhanh chóng tàn lụi, ngọn lửa màu xanh nuốt chửng tất cả, đến chỗ nào thì lửa màu đỏ liền biến mất ở đấy.
Cảnh tượng kinh ngạc như vậy khiến Dược Viêm Hải và những người khác sợ hãi.
Lửa nuốt lửa sao?
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chuyện kỳ lạ như vậy.
Hình như Dược Viêm Hải nghĩ ra điều gì đó, ông ta khẽ nhíu mày, ánh mắt già nua ánh lên vẻ phức tạp, đồng thời xuất thủ một lần nữa, muốn tiêu diệt tận gốc hậu họa.
“Ta cũng chơi được với lửa!”, giọng nói của Dương Ân lại vang lên, trong nháy một bạo chỉ xuất hiện.
Hỏa sơn chỉ!
Sức mạnh này khiến tâm hỏa của Lam Yêu Cơ ngưng tụ trong hắn, tất cả sức mạnh trong đan điền và sức chiến đấu chảy trong huyết mạch sôi trào, tất cả đều được sử dụng, giống như đang liều mạng đến cùng.
Bùm bùm! Rầm rầm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.